DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 102

Chương 102: Lại cách chức một người nữa

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại bỗng đổi thành một giọng trẻ tuổi, Kỳ Nghị nhíu mày tức giận hỏi: “Cậu là ai? Tô Khởi Minh đâu? Bảo anh ta nghe điện thoại”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Không cần, tôi sẽ nói chuyện với ông. Tôi có một điều kiện, cách chức của Tiền Đăng Hải là ý của tôi, nếu thư ký Kỳ không đồng ý, vậy thật xin lỗi, tôi cũng sẽ cách luôn chức của ông!”

Xì xào!

Nghe vậy, người ở đó đều kinh hãi, hít một hơi khí lạnh!

Tiêu Chính Văn này nói gì vậy?

Cậu ta điên rồi sao?

Cậu ta lại dám cách chức thư ký Kỳ?

Người đó là thư ký bên cạnh người đứng đầu tỉnh Giang Nam, là người rất có tiếng, là đối tượng mà biết bao người hạ mình xuống để lấy lòng đấy.

Muốn cách chức của Kỳ Nghị thì chắc chắn phải thông qua biểu quyết của các viên chức và đại hội của tỉnh mới được.

Dù sao rất có thể thư ký Kỳ sẽ là chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ tiếp theo!

Lúc này nghe Tiêu Chính Văn kiêu căng nói lời ngông cuồng như vậy, Tiền Đăng Hải, hai bố con Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng chỉ thoáng qua, ngay sau đó ba người lại trở nên lạnh lùng và cười nhạo anh!

“Được lắm thằng ranh! Cậu vừa nói gì cơ? Cậu dám cách chức của thư ký Kỳ hả? Ha ha ha! Đúng là nực cười!”, lúc này Tiền Đăng Hải chế nhạo bật cười ha hả.

Hai bố con Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân cũng khiêu khích nói: “Tiêu Chính Văn, mày điên rồi! Mày tưởng quen với Trịnh Thiên Thái và Tô Khởi Minh là nghĩ mình giỏi lắm à? Người đó là thư ký Kỳ, là người máu mặt ở tỉnh đấy! Chỉ cần một lời nói của ông ấy thì cả Tu Hà này đều chấn động, ngay cả chủ tịch Tô cũng phải ngoan ngoãn nghe lời thư ký Kỳ. Tự lượng sức mình đi, mày dám nói mấy câu không biết hổ thẹn như vậy, còn muốn cách chức thư ký Kỳ, đúng là nực cười!”

Tiêu Chính Văn không hề đáp lại mấy lời quở trách cũng như khinh thường của đám người kia, anh chỉ nói với điện thoại: “Thư ký Kỳ, ông suy nghĩ thế nào rồi?”

Kỳ Nghị ở đầu bên kia điện thoại đã cực kỳ tức giận, gầm lên: “Cậu láo xược quá đấy! Cậu là ai mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy? Tô Khởi Minh đâu? Bảo ông ta nghe máy!”

Kỳ Nghị nổi giận!

Bản thân ông ta đã đi làm nhiều năm nhưng vẫn chưa từng thấy thằng ranh nào kiêu căng, ngông cuồng như vậy!

Vừa mở miệng ra là nói muốn cách chức thư ký của mình!

Đúng là nực cười!

Mà khi nghe Kỳ Nghị nói vậy, Tiêu Chính Văn cũng chỉ im lặng gật đầu nói: “Nếu thư ký Kỳ đã không nghe, vậy thì đừng trách tôi không nể tình. Mong thư ký Kỳ tự mình sắp xếp ổn thỏa”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại của Kỳ Nghị trước mặt mọi người.

Hành động này của anh lần nữa khiến mọi người kinh hãi!

Thế mà cậu ta lại dám cúp điện thoại của thư ký Kỳ.

Quả nhiên mà muốn chết!

Sau đó Tiêu Chính Văn lại lấy điện thoại của mình ra, bấm số gọi cho Long Nhất, lạnh giọng nói: “Anh lập tức thông báo cho tỉnh, bảo bộ phận nhân sự trong vòng năm phút phải cách chức thư ký Kỳ. Ngoài ra, điều tra kỹ càng mạng lưới hoạt động và nguồn tài sản của người này, nếu có tài sản tham ô thì lập tức xét xử nghiêm khắc!”

“Vâng, chủ soái!”, lúc này Long Nhất đang ở trong sơn trang Lãng Nguyệt, anh ta nhanh chóng dùng điện thoại khác gọi cho một số màu đỏ.

Điện thoại kết nối, người ở đầu bên kia cung kính nói: “Thượng tướng Long Nhất! Anh có gì dặn dò ạ?”

“Thông báo cho người đứng đầu tỉnh Giang Nam lập tức cách chức Kỳ Nghị, điều tra mối quan hệ và nguồn tài sản của ông ta, nghiêm khắc xử lý! Đây là lệnh của chủ soái, cho các cậu năm phút để hoàn thành!”, Long Nhất lạnh lùng nói, toát ra khí thế đè ép người khác.

Mặc dù Long Nhất chỉ là một thuộc hạ ở trước mặt Tiêu Chính Văn nhưng ở trước mặt bao nhiêu người khác, anh ta là thượng tướng của Hoa Quốc.

Địa vị rất tôn kính!

Nghe vậy, người ở đầu bên kia lập tức đáp: “Vâng! Thuộc hạ sẽ tiến hành làm ngay!”

Không lâu sau, một cuộc điện thoại thúc giục được gọi đến văn phòng của chủ tịch tỉnh Giang Nam!

Lúc này chủ tịch tỉnh Đổng Văn Hạn đang xử lý chuyện cơ mật thì điện thoại cố định vang lên, mà đèn nhấp nháp trên điện thoại là đèn số một!

Sắc mặt Đổng Văn Hạn lập tức thay đổi, ông ta ngồi thẳng dậy nhận điện thoại, cung kính nói: “Tôi là Đổng Văn Hạn, có gì dặn dò ạ?”

Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam vừa lạnh lùng vừa mang theo ý không cho phép từ chối nói: “Nhận được thông báo của cấp trên, thư ký Kỳ – cấp dưới của Đổng Văn Hạn ông phạm vào các lỗi như hối lộ, làm rối loạn kỷ cương. Lập tức cách chức thư ký của Kỳ Nghị, hơn nữa phải điều tra chuyên sâu! Sẽ sớm có người bên bộ thanh tra đích thân đến xử lý chuyện này!”

Nghe vậy, Đổng Văn Hạn sửng sốt, trán toát mồ hôi, liên tục gật đầu nói: “Vâng… vâng, tôi sẽ làm ngay”.

Cho đến khi bên kia cúp máy, Đổng Văn Hạn mới run rẩy cúp điện thoại, sau đó đứng tại chỗ trầm tư một lát rồi mới gọi cho trợ lý tức giận quát: “Lập tức thông báo xuống dưới cách chức thư ký của Kỳ Nghị, ngoài ra dẫn cậu ta về nhà đợi người của bộ thanh tra đến!”

Cúp điện thoại rồi cả người Đổng Văn Hạn hơi suy sụp, mềm nhũn ngồi ở vị trí đó.

Kỳ Nghị bị điều tra chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông ta.

Dù sao Kỳ Nghị cũng là người được chính ông ta đề bạt!

Không chừng mình cũng sẽ vì vậy mà bị điều tra.

Rốt cuộc Kỳ Nghị đã làm sai cái gì? Chọc vào ai? Tại sao mình không được thông báo trước?

Quá đột ngột!

Không đúng với quy tắc!

Suy nghĩ hồi lâu, Đổng Văn Hạn vội vã đi ra ngoài, ông ta chắc phải đích thân đi mới được.

Một bên khác, Kỳ Nghị ngồi trên ghế vô cùng tức giận!

Đối phương thế mà nói trong vòng năm phút sẽ cách chức thư ký của Kỳ Nghị ông ta?

Đúng là trò đùa!

Kỳ Nghị nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường trong văn phòng, không biết tại sao ông ta lại có cảm giác bất an.

Lẽ nào đối phương thật sự có khả năng này sao?

Không thể nào!

Giọng nói đó nghe có vẻ còn rất trẻ.

Kỳ Nghị không muốn ngồi đợi nữa, ông ta nhấc điện thoại cố định lên gọi lại cho Tô Khởi Minh, lạnh lùng quát: “Tô Khởi Minh, tôi cho anh một phút cuối cùng, lập tức thu hồi lệnh cách chức hội trưởng của Tiền Đăng Hải!”

Thế nhưng, Tiêu Chính Văn thẳng thừng cúp máy.

Tút tút tút!

Máy bận.

Kỳ Nghị điên tiết, tức giận đập luôn điện thoại cố định. Ông ta cầm áo khoác lên, ấn nút gọi trợ lý: “Lập tức chuẩn bị xe đến Tu Hà!”

Nhưng Kỳ Nghị vừa chuẩn bị ra cửa thì cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra, trợ lý ba chân bốn cẳng chạy vào nói: “Thư ký Kỳ, xảy ra chuyện rồi! Chủ tịch Đổng đến rồi!”

Kỳ Nghị sửng sốt vội vàng ra ngoài đón ông ta nhưng Đổng Văn Hạn đã đi vào, đằng sau còn có mấy tên lính cầm súng đi theo.

“Bắt lấy cậu ta!”, Đổng Văn Hạn không hề khách sáo chỉ vào Kỳ Nghị, tức giận nói.

Các binh lính cầm súng lập tức tiến đến ấn Kỳ Nghị xuống đất.

Kỳ Nghị khó hiểu lo lắng hét lên: “Chủ tịch Đổng, ông đang làm gì vậy?”

Đổng Văn Hạn hừ một tiếng nói: “Kỳ Nghị, bắt đầu từ bây giờ, cậu không còn ngồi ở cái chức thư ký này nữa! Lát nữa, người của bộ thanh tra sẽ đến dẫn cậu đi. Nếu cậu đã làm chuyện gì không nên làm thì cứ nói, có thể nhận được sự khoan hồng!”

Đọc truyện chữ Full