DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4667

Chương 4667

 

Không chỉ là hắn mà Ngụy Vinh Kỳ và Điền Khải cũng thế, mặc dù thần trí họ vẫn rất tỉnh táo nhưng cơ thể dường như không nghe theo sự chỉ phối của họ, điên cuồng chém vào đầu người của mình.

 

Ban đầu vẫn chỉ có mấy người họ, nhưng không lâu sau những người bỏ chạy trước đó cũng bắt đầu xuất hiện sự thay đổi lạ thường, không ít người bỏ chạy bồng ra tay giết người đang tháo chạy phía trước.

 

Chỉ thoáng chốc hàng trăm triệu người chạy đến thảo phạt âm phủ hỗn loạn thành một chỗ.

 

“Mọi người nhanh chóng lùi lại, là lĩnh trắng trong tay Tả Bạch Đào ảnh hưởng đến tâm trí của mọi người”.

 

Hắc Bá hét lên với mọi người, vung cờ chiến Hắc Long chặn lại lĩnh trắng của Tả Bạch Đào mới làm mọi người hồi phục lại.

 

Nhưng dù là thế các thế lực ở ngoài lãnh thổ đã bị thiệt hại không nhỏ.

 

Thậm chí vào gia tộc và tông môn yếu đã bị giết chỉ còn lại vài người.

 

Lúc này chỉ là một chiêu mà gần như khiến các thế lực ngoài lãnh thổ bị tổn thất.

 

“Không ổn!”

 

Tử Cống nhìn bên âm phủ, chỉ có một mình Tả Bạch Đào xuất hiện, lòng không khỏi chùng xuống.

 

Trước đó ông ta và Tử Dư nghênh chiến ở Khổng Miếu không chỉ có Tả Bạch Đào, người khiến họ cảm thấy đáng sợ là một con trâu xanh.

 

Nhưng lúc này lại không thấy nó trên chiến trường, và còn người phụ nữ trẻ tuổi từng đuổi giết Elon cũng không biết đi đâu rồi.

 

“Mọi người mau chóng tản đi! Coi chừng có mai phục”.

 

Để lại một câu rồi Tử Cống lập tức biến thành một luồng sáng rời khỏi chiến trường, không quan tâm đến sống chết của người khác.

 

Thấy Tử Cống đã bỏ chạy, Elon và Tử Dư mới vừa bị thiệt thậm chí còn không nói một câu nào đã xoay người đuổi theo hướng của Tử Cống.

 

Hai anh em Điền Văn thấy đám người Tử Cống không màng đạo nghĩa, rút lui bỏ chạy, họ càng không dám tham chiến, xoay người bỏ chạy khỏi chiến trường.

 

Chỉ có một mình Kiếm Tôn lạnh lùng nhìn về phía Tả Bạch Đào đối diện.

 

“Ông không chạy à?”

 

Tả Bạch Đào nở nụ cười chế giêu, không xem Kiếm Tôn là đối thủ của mình.

 

Nếu nói Kiếm Tôn không sợ thì không đúng, dù sao hai bên vừa đánh nhau đó mà bên mình lại rơi vào thế hỗn loạn. Ngay lúc nãy nếu không nhờ ông ta phản ứng kịp thời e là cũng sẽ bị tấm vải trắng của Tả Bạch Đào khống chế, chém giết bừa bãi người của mình.

 

Lúc này Kiếm Tôn cũng có cảm giác vô lực với ba tấc vải trắng trong tay Tả Bạch Đào.

 

Cái này thì đánh thế nào đây?

 

Ngay cả cơ thể mình cũng không nghe theo kiểm soát của mình, đừng nói là đánh, bảo vệ mạng sống còn khó nữa là.

Đọc truyện chữ Full