DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4680

Chương 4680

 

“Hơn nữa e là nhà họ Trần đã nhìn chằm chăm vào Tiêu Chính Văn, các thế lực hợp sức với nhau, thế lực phía sau cậu ta có muốn nổi lên cũng khớ”, ánh mắt Kiếm Tôn toát ra sát khí nói.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đã lặng lẽ đến thành Đại Phong, thật ra bế quan là giả, nhân cơ hội này Lm vào âm phủ mới là thật.

 

Muốn lặng lẽ đi vào âm phủ thì phải đi từ biên giới Tây Vực, thần không biết quỷ không hay trà trộn vào.

 

Mà thành Đại Phong là sự lựa chọn tốt nhất.

 

Mặc dù nơi này vẫn chưa bị âm phủ xâm chiếm nhưng đã bị âm khí bao trùm, nói cách khác ranh giới giữa thành Đại Phong và âm phủ đã cực kỳ mờ nhạt.

 

Tiêu Chính Văn chỉ có một mình đi vào Tây Vực từ thành Đại Phong, gần như không tốn chút sức lực nào.

 

Ngay khi Tiêu Chính Văn đi vào Tây Vực, bên âm phủ cũng có một người trẻ tuổi đang chạy trốn.

 

Trùng hợp là anh ta và Tiêu Chính Văn một người đi hướng Tây, một người đi hướng Đông, vừa vặn gặp nhau.

 

Thanh niên đó ra khỏi thành Minh Nguyệt chạy thẳng về phía thành Đại Phong, thoáng chốc đã chạy vào trong một ngọn núi lớn.

 

Thật ra âm phủ thật có cách biệt không rõ ràng với thế tục, nơi này cũng có thành phố, có dân cư, hơn nữa sông hồ cũng không khác gì với thế tục.

 

Thậm chí có thể nói mọi thứ ở đây là lá bài lật ngửa của thế tục, duy nhất một điều khác biệt là kới người ở đây.

 

Người ở đây sinh sống bằng tử khí nhưng người thế tục lại lấy sự đứt đoạn sự sống làm điểm cuối của sinh mạng.

 

Mà người âm phủ cũng có sinh tử, đó chính là tử khí trên người họ bị cắt đứt hoàn toàn, người này sẽ biến mất mãi mãi từ âm phủ.

 

Mà người thanh niên trước mặt lại đang trốn khỏi sự truy đuổi.

 

Lúc này cả người anh ta đều bị thương, hơn nữa cánh tay cũng bị gãy, nếu không nhờ anh ta đã có cảnh giới Nhân Hoàng cấp một thì e là đã chết từ lâu rồi.

 

“Hừ! Muốn giết tôi à, đâu có dễ”.

 

Thanh niên vừa điên cuồng chạy về phía trước vừa lén nhìn phía sau.

 

Đăng sau anh ta có mười mấy người cảnh giới Nhân Hoàng đang điên cuồng đuổi theo, thậm chí có một cao thủ đã đạt đến Đế Cảnh cũng ở trong đám người.

 

“Diệp Phàm, hôm nay dù cậu có chạy đến chân trời góc biển cũng khó thoát được”, cao thủ Đế Cảnh đó lạnh lùng nói.

 

“Tôi là người nhà họ Diệp, các người dám giết cả tôi sao?” Diệp Phàm giận dữ quát lớn, nhưng không dám chậm chân.

 

Anh ta biết rõ những người này không chỉ dám giết anh ta mà nếu hôm nay không có gì thay đổi thì anh ta chắc chắn sẽ chết.

 

Nhà họ Diệp là một trong bốn gia tộc lớn ở Đông Bắc âm phủ, người dám giết anh ta chắc chắn phải có lai lịch hơn hẳn nhà họ Diệp.

 

“Có gì không dám? Gậu chết ở nơi hoang vu này thì ai biết được là do chúng tôi làm?”

 

Mấy người phía sau đuổi theo, tiến gần Diệp Phàm, Diệp Phàm có thể cảm nhận được sát khí mạnh sẽ từ đối phương.

Đọc truyện chữ Full