DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4682

Chương 4682

 

Người phụ nữ này chém ngàn nhát cũng không hết tội!”

 

Diệp Phàm giận dữ quát lớn.

 

“Hừ, mày muốn chết hả?” mấy tên cao thủ Nhân Hoàng phía sau cũng nổi giận, đuổi theo nhanh hơn.

 

“Tôi muốn biết, cùng là bốn gia tộc lớn ở Đông Bắc, nhà họ Lý các người có được bao.

 

nhiêu lợi ích từ việc bán mạng cho Tả Bạch Đào?

 

Bọn họ giao thành Minh Nguyệt cho các người hay là giao cả Tây Vực cho nhà họ Lý các người rồi?”

 

“Theo tôi biết, nhà họ Lý không những không được lợi ích gì, mà khi tấn công thành Minh Nguyệt, còn mất đi hơn chục vị cao thủ nhỉ!”

 

Nói đến đây, Diệp Phàm đột nhiên dừng bước, quay người lại, trừng mắt nhìn đám người phía sau.

 

Không phải anh ta không muốn chạy mà là vết thương của anh ta quá nghiêm trọng, cho dù cố hết sức thì cũng không thể thoát khỏi đám người này.

 

Nếu đã đến đường cùng thì chi bằng cá chết lưới rách cho xong.

 

Lúc này, Diệp Phàm đã không còn sợ chết nữa, anh ta bộc phát nốt tiềm năng cuối cùng của mình.

 

“Cho dù là chết thì tôi cũng sẽ kéo các người chết theo! Đến đây!”

 

Khí tức toàn thân Diệp Phàm đột nhiên thay đổi, một luồng khí tức của Nhân Hoàng cấp một đỉnh cao từ dưới đất bay lên.

 

Đúng lúc này, dường như có một bóng người hư ảo bay tới, từ từ dung nhập vào cơ thể của Diệp Phàm.

 

Trong chốc lát, trên mặt Diệp Phàm nở nụ cười lạnh lùng.

 

Mấy người phía sau anh ta rõ ràng đã bao vây anh ta, nhưng trong lòng họ chợt dấy lên một cảm giác sợ hãi khó tả.

 

Mấy người lập tức tránh ra Diệp Phàm theo bản năng.

 

Thực ra chuyện này thỉnh thoảng có xảy ra ở âm phủ. Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng chỉ cách thành Uông Tử chưa đầy trăm dặm, thường có một số linh hồn của người mới chết mượn thân phận của người âm phủ để thoát khỏi thành Uông Tử, trở lại giới thế tục.

 

Trước đó, Tiêu Chính Văn và Khổng Tê Thiên cũng đã mượn thân phận của người âm phủ để rời khỏi thành Uông Tử, trở về giới thế tục.

 

Nhưng những người dám lừa thành Uông Tử theo cách này đều là những cao thủ có cảnh giới cực cao, vì vậy, những kẻ đuổi giết Diệp Phàm cũng tăng cường cảnh giác ngay lập tức, thậm chí còn chuẩn bị chạy thoát bất bức lúc nào.

 

Mặc dù Diệp Phàm bị thương nặng, nhưng ngộ nhỡ người mượn xác anh ta là một thiên tài xuất chúng ở vùng ngoài lãnh thổ thì thật khó để nói trước ai mới là người chết.

 

Âm phủ đã từng xảy ra chuyện như vậy. Chỉ vài ngày trước, mấy vị cao thủ Đế Cảnh đã đuổi giết một cao thủ Nhân Hoàng, rõ ràng có kết cục phải chết, nhưng cuối cùng mấy vị cao thủ Đế Cảnh kia lại chết thảm trong tay cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng.

 

Nghe nói trong trận chiến ở thành Minh Nguyệt, sau khi một vị cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ chết, đã mượn xác của bị cao thủ Nhân HN kia để những người này.

 

Nhưng chưa đầy một phút, khí tức quanh người Diệp Phàm không hề mạnh lên mà ngày càng yếu đi, cho đến cuối cùng, gần như không khác gì người bình thường.

 

“Người thường?” tên cao thủ Đế Cảnh đứng đầu thốt lên, sau đó mấy tên cao thủ Nhân Hoàng khác cũng cười nhạo.

Đọc truyện chữ Full