DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 54

Chương 54 Anh nghiêm túc Lâm Cường tức đến suýt phun máu.

Đồ của nhà họ Lâm bị người ta cướp đi, giờ còn nói bọn họ tham lam? Nhà họ Lâm đầu tư rất nhiều vào hạng mục này, vì muốn mở rộng thị trường, để cho nhà họ Lâm có thể bước sang một tâng cao mới.

Nhưng hiện giờ, lại đột nhiên trở thành đồ của Lâm Vũ Chân! Hợp đồng, tài liệu đều chỉ đến một kết quả như vậy.

Người của phòng pháp vụ của Lâm thị ăn phân hết cả lũ rồi à! Tay Lâm Cường run lên, quản lý phòng pháp vụ cả người cũng run rẩy, mặt mày tái mét.

“Sếp Lâm, không phải tôi, không phải do tôi làm, trước đây tôi đọc thì không có vấn đề gì cả, thật sự không có!” Giọng bà ta run rẩy: “Những hợp đồng này chắc chắn là có người đổi rồi” Lâm Cường không nói gì, Giang Ninh dám nói như vậy thì chác chán là đã sắp xếp kín kẽ đâu vào đấy, cuộc chiến này ông thua rồi.

Ông nhìn Lâm Vũ Chân trừng trừng, hít sâu vào một hơi: “Lâm Vũ Chân, không ngờ, tôi đánh giá thấp cô rồi” Lâm Vũ Chân không lên tiếng.

Cô không biết chuyện gì cả, có lẽ do trước đây cô không thể chấp nhận kết quả như vậy, nhưng hiện giờ, nhìn thấy Lâm Cường đang giận sôi gan, thẹn quá hoá giận, bỗng nhiên cô thấy sảng khoái vô cùng.

“Cô chuẩn bị những chuyện này lâu lắm rồi nhỉ?” Lâm Cường chế giêu: “Cô cho rằng, lấy hạng mục này đi thì nhà họ Lâm sẽ tổn thương gân cốt sao? Cô có thể báo thù chúng tôi rồi sao?” Lâm Vũ Chân vẫn im lặng, cô không biết nên nói gì.

“Tôi nói cho cô biết! Không có cửa!” Lâm Cường tức giận đập bàn: “Cô sẽ hối hận! Cô nhất định sẽ hối hận!” Giang Ninh đứng chắn trước mặt Lâm Vũ Chân, hờ hững nói: “Chắc chắn là người hối hận không phải là chúng tôi! Lúc đầu các người bắt nạt Vũ Chân, sau này đây, tôi sẽ lần lượt tính từng món với các người” Hắn cầm tay Lâm Vũ Chân, quay người rời đi.

Bước tới cửa phòng họp, hán quay đầu lại nói: “Đúng rồi, hôm nay ngoài việc đến để từ chức, tôi còn muốn mời sếp Lâm ngày mai đến tham gia cuộc khánh thành tập đoàn Lâm thị của chúng tôi.

Dứt lời, Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân đi mất.

Bầu không khí trong phòng hợp vừa ngột ngạt lại đáng sợ.

Mặt Lâm Cường lúc xanh lúc tím, có thể thấy rõ ràng gân cổ nổi lên cưồn cuộn.

Bọn chúng muốn thành lập Lâm thị? Bọn chúng còn muốn thành lập một Lâm thị mới! Đây là đang khiêu khích, sỉ nhục bọn họ! Giang Ninh lại còn dám mời ông tham gia lễ thành lập Lâm thị của chúng? Lâm Cường tức đến chút nữa là cán nát chiếc răng bạc, ông chưa bao giờ phải chịu mất mặt như thế.

Trước mặt bao nhiêu quản lý cấp cao, trước mặt hội đồng quản trị, ông bị Giang Ninh và Lâm Vũ Chân sỉ nhục cho tan tác tơi bời, thậm chí ngay cả hạng mục.

quan trọng của Lâm thị cũng bị Lâm Vũ Chân cướp đi! “Sếp Lâm, bọn chúng làm như vậy là phạm tội cướp đoạt †ài sản, chúng ta báo cảnh sát không?” Quản lý phòng pháp vụ sợ sệt hỏi.

Lâm Cường ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta! “Choang!” Ông ta chộp lấy cốc nước trên bàn đập mạnh xuống sàn.

“Lũ vô dụng! Các người mẹ nó đều là lũ vô dụng! Người họ Lâm chúng tôi nuôi các người có tác dụng gì?” Lâm Cường trút hết nỗi giận trong lòng ra, tiếng chửi bới mắng mỏ tràn ngập căn phòng họp.

Mà Giang Ninh thì dẫn Lâm Vũ Chân xuống lầu.

“Lần đầu tiên em cảm thấy, không khí bên ngoài thật trong lành” Lâm Vũ Chân hít sâu vào một hơi, vành mắt đỏ au: “Giang Ninh, cảm ơn anh” Nếu như không có Giang Ninh, hôm nay cô sẽ bị Lâm Cường đuổi đi một cách nhục nhã.

Không chỉ sẽ phải đối diện với lao tù, cả nhà cô cũng sẽ không còn mặt mũi nào mà ở lại Đông Hải nữa, Lâm Cường quá ác độc, ông ta không có một chút nào gọi là kiêng nể tình thân.

Cũng đúng, giữa bọn họ thì làm gì có cái gọi là tình thân.

Từ hôm nay trở đi, nhà họ không có bất cứ liên quan gì đến Lâm thị.

Vậy nên lấy đi hạng mục này, Lâm Vũ Chân không có chút băn khoăn nào, đây đều là những thứ cả nhà họ xứng đáng được hưởng.

“Cảm ơn cái gì?” Giang Ninh cười bảo: “Anh nói rồi, ai cũng không được.

phép bắt nạt vợ anh” “Lúc nãy anh nói, chúng ta sẽ thành lập Lâm thị, là cố ý muốn chọc tức Lâm Cường thôi đúng không?” Lâm Vũ Chân hỏi.

“Không phải, anh nói nghiêm túc” Giang Ninh nói: “Ngày mai là ngày lành, anh đã tìm thầy phong thuỷ hỏi qua rồi, đây sẽ là món quà đầu tiên anh tặng em”

Đọc truyện chữ Full