DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 158

Chương 158

Nhìn thấy trước cửa bị người chặn lại, hắn lập tức xông.

vào: “Tôi muốn vào trong!”

“Ngại quá, bây giờ không ai có thể vào!”

Anh Cẩu đứng ở trước cửa, nhìn Vu Phóng một cái, “

Nghe rõ chưa!”

“Em trai tôi ở trong!”

Vu Phóng quát, nhìn quanh một vòng, thấy ánh mắt anh Cẩu trở nên lạnh lẽo, hít sâu một hơi, “Tôi là người nhà họ Vư ở tỉnh thành, tôi quen Giang Ninh”

Nghe Vu Phóng nói quen biết Giang Ninh, anh Cẩu đánh giá hản một cái.

“Để hắn vào”

Hoàng Ngọc Minh đi ra, mở miệng nói.

Vu Phóng lập tức đi vào, mấy người phía sau hắn thì bị chặn lại.

“Các người ở đây đợi tôi”

Vu Phóng càng thấy bất an, lại làm ra động tĩnh lớn như.

vậy.

Từ trong ra ngoài chắc có cỡ hơn ba trăm người?

Hắn thật sự hi vọng người xảy ra chuyện ở bên trong không phải Vu Vĩ, nếu không thì phiền phức rồi.

Vu Phóng bước nhanh lên lầu, thở hổn hển, men theo.

cầu thang bộ đều có người đứng canh, trên mặt mỗi người đều mang biểu cảm nghiêm túc, khiến tim hắn bất giác càng chấn động.

Thành phố Đông Hải này quả nhiên khác với trước rồi!

Không lẽ người đứng sau chính là Giang Ninh?

Ở phía xa, một vũng máu tươi khiến máu lập tức xông lên não của Vu Phóng, đến cổ cũng đỏ lên.

Ba tên cường tráng đã bị kéo đi rồi, nhưng máu trên đất Vu Phóng hít sâu một hơi, chạy nhanh qua đó, vừa vào phòng liền thấy Vu Vĩ bất động nằm dưới đất.

“Vu VI”

Hắn gấp gáp chạy qua, đưa tay lên trước mũi của Vu Vĩ, cảm nhận được chút hơi thở mới khẽ thả lỏng.

“Vu V? Vu Vĩ”

Vu Phóng lắc lác Vu Vĩ, để hản tỉnh lại.

Vu Vĩ mở mắt, mặt đầy đau khổ, nhìn thấy Vu Phóng đến, môi run rẩy: “Anh, cứu em… cứu em..”

Vu Phóng cuộn chặt nắm tay.

Ngẩng đầu, anh nhìn thấy Giang Ninh, trong lòng ôm Lâm Vũ Chân đã bị dọa sợ.

đúng không?”

“Nể mặt tôi, tha cho em trai tôi một mạng, anh muốn bồi thường thế nào nhà họ Vu tôi đều chịu.”

Đột nhiên Giang Ninh nở nụ cười, tuy hắn đang cười nhưng Vu Phóng nhìn vào lại cảm thấy còn khủng bố hơn ác quỷ!

“Nể mặt anh?”

Giang Ninh xem thường nói, “Anh là cái thá gì? Có tư cách khiến tôi nể mặt anh?”

Sắc mặt Vu Phóng thay đổi, không ngờ Giang Ninh lại cường thế như vậy!

“Vu Vĩ, chết chắc rồi!”

Giang Ninh trực tiếp phán cái chết cho Vu Vĩ, “Anh bây.

giờ còn có cơ hội rời khỏi đây, nếu không đi, vậy thì cùng ở lại đi”

Anh nói không chút khách khí.

Cơ thể Vu Phóng run rẩy, anh có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm phát ra từ trên người Giang Ninh, không chút lưu tình!

“Anh! Đừng bỏ em! Đừng bỏ em mài!”

Vu Vĩ khóc thét lên.

Hai chân hai tay hắn đều đã gấy rồi, nếu không hắn nhất định sẽ ôm chặt chân của Vu Phóng.

iải không nên kết, anh giết Anh ta hít sâu một hỏi, “Nhà họ Vu chúng tôi sẽ không tha cho anh”

Giang Ninh giống như đang nghe chuyện cười vậy.

“Tôi nói lần cuối, không muốn đi thì ở lại Anh nhìn Vu Phóng, “Nhà họ Vu? Có gan dám bước vào Đông Hải một bước thì sẽ biến mất hoàn toàn!”

Đọc truyện chữ Full