DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 213

Chương 213

 

Giang Ninh để anh Cẩu dẫn Tô Vân đi vòng mấy trường đại học, hắn trực tiếp lên xe của quản gia Triệu rời đi Cảnh vừa nấy, đừng nói là cô bé con chưa trải sự đời như Tô, dù là anh Cẩu cũng cảm thấy hơi khó tin.

Mấy lão đại của thế giới ngầm tỉnh thành từng cao cao.

tại thượng, bây giờ lại ngoan ngoãn như con mèo.

Anh còn nhớ rõ, trước đây lúc Giang Ninh còn chưa xuất † lão đại nào đó từ tỉnh thành đến tất cả mọi người căng thẳng không chiến địch mạnh! ` hiện ở Đông Hải, Đông Hải cũng kh thôi, giống như n¡ Nhưng bây giờ thì sao?

Giang Ninh không ra tay, thậm chí từ đầu đến cuối còn chẳng nói một câu nào hẳn học, nhưng biểu cảm kiêng kị trên mặt mấy người Chương Trình khiến anh Cẩu ấn Tượng sâu đậm!

“Ông Phó..”

Anh Cẩu lẩm bẩm, “Đến ông Phó cũng khách khí với đại ca như vậy”

Sự sùng bái trong lòng anh đối với Giang Ninh đã đạt được mức độ cực kỳ sâu sắc, đó chính là thần!

“Anh Cẩu, rốt cuộc anh rể em là người thế nào?”

‘Tô Vân càng tò mò hơn, anh rể ở rể này của mình hình như rất lợi hại.

Tất cả mọi người đều khách khí với hắn, thậm chí là kính sợi “Nghe nói là Cái Bang”

Anh Cẩu không biết thân phận thật của Giang Ninh, chỉ biết Hoàng Ngọc Minh từng nói, Giang Ninh từng cùng anh ấy lưu lạc, còn chia cho anh ấy nửa cái bánh bao, nói chung là thật hay giả thì không biết, Hoàng Ngọc Minh bảo mọi người cứ nhớ thế là được.

“Hả? Cái Bang?”

Tô Vân che miệng, kinh ngạc nhìn anh Cẩu, làm gì chịu tin, “Chị em thật sự gả cho người vô gia cư à?”

Đây đều là chuyện bác cả Tô Hồng nói, Tô Vân còn không tin, nhưng không ngờ anh Cẩu cũng nói như vậy, anh là người bên cạnh Giang Ninh đó.

“Khụ khụ”

Anh Cẩu ho hai tiếng, “Cái này em phải hỏi chị dâu rồi”

Anh biết, Giang Ninh ở trước mặt những người khác bá đạo đến dọa người, nhưng ở trước mặt Lâm Vũ Chân thì thật sự rất nghe lời.

Đánh vô lăng một cái, lái vào một trường đại học của tỉnh thành, anh Cẩu tìm chỗ đậu xe mà dừng xe lại.

“Đi, chúng ta đi dạo trường đại học này trước”

Tô Vân gật đầu, đi theo xuống xe, lần đầu đến khuôn viên đại học cảm giác thật sự không giống, chỉ là sự tò mò của cô đối với Giang Ninh nhiều hơn trường đại học rất nhiều.

Lúc này.

Xe của quản gia Triệu đã đến câu hội sở mặt nạ.

Xe dừng hẳn rồi, quản gia Triệu xuống xe mở cửa: “Mời cậu Giang”

“Quản gia Triệu khách khí rồi Giang Ninh gật đầu, không hề kiêu căng, xuống xe ngẩng đầu nhìn một cái, trên biển hiệu cực lớn có bốn chữ lớn “hội sở mặt nạ”, nét chữ cứng cáp hữu lực, đây không phải do người bình thường viết đâu nhỉ?

“Đây là chữ do một người bạn của ông Phó tặng”

Thấy Giang Ninh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, quản gia Triệu cười ha ha giải thích một câu.

“Ừ, chữ này không tệ”

Giang Ninh gật đầu, hán không nói, hắn từng thấy chữ này rồi.

Theo quản gia Triệu đi vào trong, Giang Ninh cũng bất giác gật đầu khen ngợi cách bài trí của câu lạc bộ.

Đây không giống mấy chỗ dung tục, ngược lại chỗ này bố trí cổ kính, có cảm giác tao nhã.

Mấy chậu cây hai bên trồng những loại hoa khác nhau, bổ sung cho nhau, lan can gỗ được chạm khác tinh xảo, có thể nhìn thấy rõ tận cùng của hành lang, cảm giác như là hào quang của bầu trời.

Giữa viện có đình đài giả sơn, nước chảy róc rách, nếu nói đây là hội sở thì không bằng nói là một sơn trang để nuôi người.

Ông Phó này xem ra là người rất hiểu cuộc sống, nhưng lại có bao nhiêu người có thể hiểu được quan niệm nghệ thuật của ông Phó?

Giang Ninh vừa đi vừa nhìn, quản gia Triệu không nói gì nhưng từ đầu đến cuối đều quan sát vị này.

Mỗi ngày ông tiếp đãi khách không ít, nhưng người thật sự có thể nhìn hiểu được bố trí sông núi, ý cảnh phong nhã này lại không có mấy người, ông có thể cảm nhận được Giang Ninh thật sự nhìn hiểu, với lại còn rất thưởng thức.

“Ông Phó ở sân sau”

Quản gia Triệu đưa tay làm tư thế mời, dẫn Giang Ninh đến trước trước cửa vòm của sân sau.

Đọc truyện chữ Full