DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 216

Chương 216 “Tránh ra được không?”

Tô Vân nhíu mày, “Mấy người thật bất lịch sự”

“Ha ha ha, lịch sự?”

Một tên khốn trong đó cười lớn, “Vậy anh lịch sự chút vậy”

Hắn đột nhiên cười tà, nói bỉ ổi: “Bạn học, anh có thể mời em ngủ không? Ha ha ha hai”

“Cút!”

Tô Vân lập tức đỏ bừng mặt, “Vô sỉ!”

“Bà già mày chửi ai đấy?”

Tên khốn đó lập tức giận rồi, “Đến ông mà cũng dám chửi? Bây giờ cho mày một cơ hội, ngoan ngoãn uống rượu cùng †ao, nếu không..”

“Nếu khóng mày muốn thế nào?”

Anh Gẩu cầm hai chai nước trong tay, híp mắt đi đến.

Đối với mấy tên khốn quèn này, anh thật sự không coi ra gì.

Dù chưa từng được Giang Ninh huấn luyện, mấy tên khốn đẳng cấp này, ở Đông Hải một mình anh có thể hạ gục mười người!

“Vo, có người à”

Mấy tên khốn vây lấy, “Con ranh này chọc giận ông mày rồi, thế nào, mày muốn ra mặt cho cô ta?”

Anh Cẩu cười một tiếng.

Anh mở nắp, đưa nước cho Tô Vân: “Cô uống chút nước trước, chỗ này hơi nóng, đợi thêm một chút là được”

Giang Ninh sắp đến rồi.

“Mày muốn chết à! Ông đang nói chuyện với mày đấy!”

Tên khốn dẫn đầu xán tay áo muốn động thủ.

Tô Vân ngoan ngoãn lùi về sau hai bước, lúc này anh Cẩu mới quay đầu liếc chúng một cái, loại này còn cần Giang Ninh ra tay sao?

“Tìm chết!”

Thấy ánh mắt của anh Cẩu đầy ác ý và khinh thường, mấy người đó tức giận, chúng bốn năm người còn sợ một người sao?

Lời vừa dứt, mấy người liền xông lên, vung nắm đấm lên không chút khách khí: “Đánh chết hán!”

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Liên tiếp bốn tiếng sau đó là tiếng kêu thảm, bốn tên khốn lập tức nằm dưới đất ôm bụng, đến tiếng kêu thảm cũng không kêu nổi nữa.

Dạ dày giống như bị thắt lại vậy, đau đến mức trán chúng đầy mồ hôi lạnh.

Anh Cẩu cúi đầu nhìn chúng một cái: “Thứ không có mắt, ai cũng dám chọc?”

“Mày…

Tên khốn dẫn đầu nghiến răng, mặt đỏ nhừ, đau đến mức run lên, hắn không ngờ nắm đấm của một người có.

thể lợi hại đến mức độ này.

“Mày biết… biết đại ca tao là ai không? Có… giỏi mày.

đừng đi!”

Anh Cẩu liếc hắn một cái, anh thật sự không thể đi, Giang Ninh bảo anh đợi ở đây.

Anh không quan tâm, chỉ coi mấy tên rác rưởi này không †ồn tại, tên khốn đó lập tức lấy điện thoại ra, tuy còn bò dưới đất nhưng sắc mặt hung tợn: “Mày chết chắc rồi!”

Muốn làm anh hùng trước mặt gái à?

Ông sẽ khiến mày hối hận!

Mấy tên khốn khó khăn bò dậy, đứng ở không xa đợi người đến, thấy anh Cẩu và Tô Vân vẫn nhàn nhã ngồi đó uống nước ăn vặt, mấy người đó càng tức giận đến phát điên.

Đợi một lúc, hai chiếc xe chạy nhanh đến, trực tiếp thắng dừng, mười mấy người đàn ông có thân hình vạm vỡ đi xuống.

Tên khốn dẫn đầu lập tức phấn khích.

“Anh Tứ! Chính là hai người họ! Em nói tên của anh Tứ, chúng không chút nể mặt, còn nói đại ca là cái thá gì!

Cái này làm sao có thể nhịn được!”

Tên khốn dẫn đầu lập tức tức giận nói, “Em giận quá nên động thủ với hắn, thằng ranh đó có vài chiêu, em chỉ có thể mời anh Tứ đến thôi!”

Người đến ai cũng khí thế hừng hực, trên mặt đầy sát khí, vừa nghe có người không nể mặt thì sắc mặt lập tức sa sầm.

Anh Tứ cười lạnh bước thẳng qua đó, trong lòng nghĩ nếu không đánh gãy chân hai người này thì mặt mũi để ở đâu?

Nhưng hắn vừa đến gần hai bước, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Tô Vân, tim bỗng thót lên.

Khuôn mặt này, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi?

Trong ấn tượng thì chỉ thị nói là nhìn thấy khuôn mặt này thì chạy, ngàn vạn lần đừng đắc tội, dù quỳ xuống cầu xin cũng không sao!

Đọc truyện chữ Full