DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 381

Chương 381

Nhân viên sale thấy khách đến thì lập tức có người bước.

lên, nói cực kỳ khách sáo: “Chào quý khách, quý khách muốn mua nhà ạ?”

Giang Ninh đi thẳng đến trước bàn cát, chỉ biệt thự ở.

ngoài mặt phố, hỏi Lâm Vũ Chân: “Thích cái nào không?”

“Hả?

“Đừng hả nữa, không phải em còn phải đến Lâm thị tăng.

Ca Sao?” Giang Ninh cười cười rồi quay đầu hỏi nhân viên bán hàng, “Có nhà nào đầy đủ đồ không? Loại có thể vào ở ngay ấy”

“Đầy đủ đồ? A, có cóI”

Anh ta không phản ứng kịp, xem cũng không xem sao?

Ít nhất cũng hỏi hai câu đi, cái gì mà mô hình nhà ở, cái gì mà kết cấu, câu hỏi tương tự vậy, những khách mua nhà khác đều hỏi rất kỹ, anh ta cũng thuộc đến đọc rất lưu loát luôn rồi.

Nhưng Giang Ninh lại hỏi thắng có nhà không.

“Vậy thì căn này đi, quẹt thẻ!”

“Hả?”

Nhanh quá rồi đấy!

Từ lúc Giang Ninh đi vào còn chưa đến ba mươi giây.

Mà anh chỉ một căn biệt thự đơn lập.

Nhân viên bán hàng không phản ứng kịp, tưởng Giang Ninh đang nói đùa, nhưng nhìn bộ dạng của Giang Ninh không giống như nói đùa.

“Thưa anh, anh lấy căn này sao?”

Anh ta gấp gáp xác nhận lại.

Đến Lâm Vũ Chân cũng muốn xác nhận lại, đây là mua nhà chứ không phải mua cải trắng đâu!

Tuy cô biết Giang Ninh có tiền, nhưng biệt thự này là biệt thự đơn lập!

“Đợi tít”

Giang Ninh đột nhiên xua tay.

Khẽ nhíu mày.

Nhân viên bán hàng nhìn một cái, xem ra hối hận rồi.

Biệt thự này các loại chỉ phí tổng lại cũng phải mười ba triệu hơn, dù có tiền cũng không cần giả vờ như vậy đâu.

“Mẹ thích yên tĩnh, nếu người xung quanh quá ồn, không phải là làm phiền sự yên tĩnh của mẹ sao”

Giang Ninh nhìn bàn cát một cái, như có suy nghĩ, lại chỉ vào một mảnh đất trống, “Mảnh đất trống này có thể trồng rau, trồng hoa, mẹ nhất định sẽ thích”

“Cứ vậy đi”

Giang Ninh lấy một tấm thẻ ra, “Cả dãy này tôi lấy hết, bao gồm mảnh đất trống này luôn”

“Hả?”

Lâm Vũ Chân và nhân viên bán hàng cùng mở to miệng.

Dãy này là mười căn đó!

Không phải Giang Ninh đang đùa chứ?

Chỉ vì sợ hàng xóm làm ồn đến Tô Mai mà Giang Ninh mua cả mười căn.

Vì muốn Tô Mai có chỗ trồng rau trồng hoa mà đến mảnh đất trống cũng mua luôn?

Đầu hai người còn kêu ong ong, cảm thấy có phải Giang Ninh điên rồi không.

“Quẹt thẻ!”

Giang Ninh lười phải nói nhiều, lớn tiếng nói.

Cung kính tiễn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ra khỏi cửa, eo của nhân viên bán hàng dường như đã cong thành chín mươi độ.

Mấy đồng nghiệp phía sau đã hoàn toàn ngây ngốc.

Họ làm sale bao nhiêu năm, từng thấy người giàu nhưng chưa từng thấy người giàu như Giang Ninh!

Mười căn biệt thự, mười ba triệu!

Nói mua là mua, từ đầu đến cuối một tiếng “quẹt thẻ”

đó, không biết khiến bao nhiêu người hưng phấn đến muốn la lên.

Cái gì gọi là người giàu?

Đây chính là người giàu!

Đặc biệt là nhân viên bán hàng đó, thậm chí còn chưa kịp rót cho Giang Ninh một ly nước, vậy mà đơn này đã xong rồi.

Trong lòng anh lẩm nhẩm hoa hồng, đột nhiên cười một cách ngu ngốc, tát mình vài cái, đau đến khiến anh ta nghiến răng, tiếp đó lại cười lớn.

“Giàu rồi! Giàu thật rồi!”

Vừa nãy anh còn buồn rầu vì chuyện sính lễ kết hôn, trong chớp mắt đã khiến anh ta đạt đến đỉnh cao của cuộc sống, chỉ hoa hồng thôi cũng hơn hai triệu đấy!

Một đám nhân viên bán hàng đứng đó vẫn duy trì tư thế mắt tiễn Giang Ninh rời đi.

Một người hưng phấn muốn điên, những người khác lại ngưỡng mộ muốn điên rồi.

“Bíp bíp—”

Một chiếc xe sang màu đen dừng ở cửa, trưởng bộ phận sale đến rồi.

Thấy nhân viên đều đứng ngây ở đó liền tức giận la lên: “Các người đều ở đây làm gì? Không cần bán nhà rồi sao? Mấy biệt thự đó rất khó bán, đi khai thác khách hàng đi! Đều đứng ngây ngốc ở đây làm gì”

“Sếp, biệt thự đều bán hết rồi.”

“Bán hết rồi? Cậu nói bậy cái gì thế, mấy biệt thự đó…”

Nhìn đơn đặt hàng trước mắt, lời của quản lý vừa tới miệng lập tức bị nghẹn lại.

Đọc truyện chữ Full