DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 387

Chương 387

Diệp Khinh Vũ giật mình, ngây ngốc nhìn Lâm Vũ Chân.

Trong lòng cô ấy không vui nhưng trước giờ không ai biết, Cô ca hát nhảy múa, trong mắt người ngoài cực kỳ hoạt bát, gợi cảm và nóng bỏng, nhưng trong lòng cô ngày.

càng không vui, vì nó đã khác hoàn toàn với lúc ban đầu khi cô tham gia tuyển chọn, vì ước mơ mà xuất đạo.

“Cô làm.sao cảm Diệp Khinh Vũ hỏi tiếp.

*Wi trước đây tôi cũng không vui như vậy”

Lâm Vũ Chân nói, “Tuy mỗi ngày đều mỉm cười với người khác, cố gắng nói với bản thân tất cả đều sẽ tốt thôi, nhưng trong lòng thật ra rất khó chịu, thậm chí có chút tuyệt vọng”

Diệp Khinh Vũ không nói chuyện.

Cô cảm thấy Lâm Vũ Chân đang nói về cô.

Hai người họ lại có trải nghiệm giống nhau, Lâm Vũ Chân có thể cảm động lây, cô có thể nghe ra được tâm trạng của mình từ trong bài hát.

“Nhưng bây giờ tôi rất vui”

Lâm Vũ Chân lại nói, “Vì bên cạnh có người đối xử tốt với tôi, khiến tôi tin rằng cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, cho nên tôi cảm thấy sau này người ca sĩ này cũng nhất định có thể trở nên vui vẻ”

Diệp Khinh Vũ mỉm cười, nghe được ý trong lời của Lâm Vũ Chân.

“Xem ra chồng cô đối xử với cô rất tốt.”

“Ừ, không chỉ tốt với tôi, đối với ba mẹ tôi lại càng tốt hơn”

Lâm Vũ Chân có chút đắc ý, dường như đang khoe người chồng Giang Ninh của mình trước mặt người khác.

Nhưng cô cảm thấy Giang Ninh đáng để cô khoe khoang như vậy.

Xe chạy đến trước cửa khách sạn, Lâm Vũ Chân muốn xuống xe đỡ Diệp Khinh Vũ nhưng Diệp Khinh Vũ từ chối.

“Không sao, tôi có thể đi thang máy, cảm ơn cô đưa tôi về”

“Đều do tôi đụng cô, cô còn nói cảm ơn”

Lâm Vũ Chân ái ngại nói.

Cô lấy danh thiếp của mình ra, “Nếu có vấn đề gì gọi điện cho tôi, tôi đụng phải cô thì nên chịu trách nhiệm”

Diệp Khinh Vũ vốn không muốn nhận, nhưng đã lâu rồi, người có thể hiểu tâm trạng của mình dường như chỉ có Lâm Vũ Chân.

Cô nhận danh thiếp rồi thuận tay để vào trong túi, gật đầu: “Ừ, đi đường cẩn thận, có thời gian tôi mời cô uống trà: Lâm Vũ Chân gật đầu: ‘ÐĐược, tôi đợi điện thoại của cô”

Ấn tượng của cô đối với Diệp Khinh Vũ cũng rất tốt, cô gái rất xinh đẹp, ngang ngang tuổi bản thân, có khí chất có tố chất, người như vậy ở đâu cũng sẽ không khiến người khác ghét.

Lâm Vũ Chân rời đi, rất nhanh chạy đến công ty.

Vừa ngồi vào phòng làm việc, chủ nhiệm của bộ phận tuyên truyền liền gõ cửa đi vào.

“Sếp Lâm, sản phẩm mới chuẩn bị tung ra, bên chúng tôi suy nghĩ, cần tìm một người đại diện thương hiệu, bên sếp Lâm có yêu cầu gì không?”

Người đại diện thương hiệu?

Sản phẩm mới là một sản phẩm chăm sóc da, nhắm vào.

các cô gái trẻ, muốn tìm người đại diện sợ là phải tìm người trẻ tuổi xinh đẹp.

Trong đầu cô tự nhiên nghĩ đến bài hát “Tâm Nguyện”

đó, người hát bài đó chắc rất thích hợp.

“Những cái này chọn người thích hợp là được, chỉ phí tự đi bàn bạc, nếu nói về yêu cầu thì các cậu thử hỏi ca sĩ hát bài “Tâm Nguyện” có đồng ý không, tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp”

“Vâng, vậy tôi đi liên hệ, xin sếp Lâm yên tâm”

Trong lòng Lâm Vũ Chân cũng khá muốn gặp người ca sĩ đó, muốn biết tại sao bài hát của cô ấy vui như vậy nhưng tâm trạng lại tổn thương thế kia.

Lúc này.

Trong khách sạn.

Diệp Khinh Vũ thoa thuốc lên mắt cá chân mình, sau đó ngồi trên sofa.

Nghĩ đến Lâm Vũ Chân cô liền cảm thấy cô gái này rất thú vị, nếu quen biết sớm nói không chừng có thể trở thành bạn thân.

Nhưng bây giờ cô chỉ đến Đông Hải tránh họa, đợi chuyện giải quyết xong rồi mới quay lại.

Muốn hẹn Lâm Vũ Chân uống trà, sợ là không có cơ hội rồi.

Cô lấy điện thoại ra gọi số của người quản lý, bên kia vang lên mấy tiếng mới bắt máy.

“Khinh Vũ?”

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói.

“Là tôi, sao rồi, bên công ty giải quyết rồi chứ?”

Cô có chút gấp gáp hỏi.

Nếu chuyện không giải quyết thì cô không thể quay về, cậu ba nhà họ Tô đó không biết đã làm hại bao nhiêu ngôi sao nữ rồi, cô quay về là tiêu đời.

“Giải quyết?”

Đột nhiên một giọng nói mơ hồ truyền đến, sắc mặt Diệp Khinh Vũ lập tức thay đổi, là cậu ba nhà họ Tô đó!

Cô lập tức kinh ngạc, bắt đầu hoảng loạn, người quản lý bị uy hiếp ư?

Vị trí của cô cũng sắp bại lộ rồi!

“Diệp Khinh Vũ, mày muốn giải quyết thế nào?”

Bên kia điện thoại, giọng đầy xấu xa: “Cuối cùng cũng gọi đến rồi, tra được vị trí chưa? Đông Hải? Được được.

được, Diệp Khinh Vũ, ở Đông Hải đợi ông đây đến tìm mày!”

Đọc truyện chữ Full