DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 1634

Chương 1634:

 

“Dẫn tôi đi”

 

Hắc Sơn nói: “Nếu ông ấy bị thương, sao có thể để ông ấy tự mình đi tới được, tôi tự mình tới lấy là được rồi!”

 

Ngôn Đường do dự một lát.

 

“Hắc Sơn đại nhân, hiện tại Giang Ninh phái rất nhiều người đuổi giết chủ thượng, hiện tại đi tìm ông ấy, chỉ sợ sẽ khiến cho Giang Ninh chú ý, dòng họ lánh đời chúng ta nên…”

 

“Chỉ là một Giang Ninh, không đáng nói?”

 

Hắc Sơn cười lạnh một tiếng, nếp nhăn nơi khóe mắt càng ngày càng nhiề vốn dĩ muốn giết cậu ta, lấy về quyền phổi! Nếu chủ thượng động thủ trước, vậy cho cậu ta sống thêm mấy ngày nữa!”

 

“Vâng”

 

Ngôn Đường gật đầu nói.

 

Ông ta xoay người cùng Hoắc Sơn rời khỏi.

 

Núi Chung Nam này, lần trước ông ta đi ra chính là hai mươi năm trước!

 

Hai mươi năm qua này, dòng họ lánh đời không ai ra ngoài, bởi vì giữa mấy nhà bọn họ, đã định ra hiệp nghị từ lâu, quyền phổ không xuất hiện, ai cũng không được ra ngoài.

 

Toàn bộ đều tĩnh tâm ở lại núi Chung Nam, tĩnh tâm nghiên cứu võ đạo, tìm hiểu chỉ có một tấm quyền phổ kia.

 

Nhưng bọn họ nào đâu biết rằng, Hắc Sơn lén lút làm chủ thượng, đã ở bên ngoài tìm kiếm quyền phổ gần hai mươi năm!

 

Hai mươi năm nha.

 

Hiện giờ, sáu tấm quyền phổ đều ở trong tay chủ thượng, ông ta còn bị Giang Ninh đánh trọng thương, cơ hội ngàn năm có một như thế, Hắc Sơn sẽ không ngu ngốc mà bỏ lỡ.

 

Giết chủ thượng!

 

Lấy về quyền phổ!

 

Nhà họ Phương một khi có được sáu tấm quyền phổ, vậy chẳng khác nào có được quyền lên tiếng.

 

Hai nhà kia còn gì để so sánh với nhà họ Phương?

 

Mà Hắc Sơn ông ta cũng tuyệt đối có thể trở thành chủ nhân đời sau của nhà họ Phương, đây là điều không còn gì để nghỉ ngời Tất cả những thứ này, sẽ nhanh chóng tới tay, cho dù là Hắc Sơn cũng hơi không kìm được kích động trong lòng mình.

 

Núi Chung Nam cách thôn trang không xa, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu.

 

Thời đại bây giờ, rời xa thiên nhiên, tiến vào thành phố lớn, là truy cầu của đại bộ phận dân cư.

 

Một đạo quán, không còn hương khói, ngay cả tấm biển cũng đã rớt xuống đất từ lâu, đứt gãy làm đôi.

 

“Răng rắc!”

 

Chân Hắc Sơn giẫm lên mái ngói, tức khắc vỡ vụn ra, ông †a đi đến cửa đại điện, nhìn thấy chủ thượng đang ngồi xếp bằng ngồi trên đệm, sắc mặt tái nhợt.

 

“Đã lâu không gặp, tôi là nên gọi ông là chủ thượng, hay vẫn kêu ông là Hà đạo nhân đây?”

 

Hắc Sơn nhìn Chủ Thượng, nụ cười trên mặt có hơi mỉa mai.

Cả nhà xem thêm bộ truyện hay: Chiến Thần Trấn Quốc nhé!

Chúc cả nhà một chủ nhật nhiều niềm vui! Cám ơn cả nhà chọn truyện one đọc nhé!

Đọc truyện chữ Full