DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 1776

Chương 1776:

 

Có vẻ còn có chút do dự, không biết lúc này có nên giết chết Phương Thu ngay lập tức hay không!

 

Để đứa con hoang này biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

 

Nhưng đột nhiên, ông ta lại bật cười thành tiếng.

 

“Hôm nay tôi tới đây không phải để tìm anh”

 

So với quyển sách võ thuật, Phương Thu có là cái gì đâu, có giết thì ông ta cũng phải giết Giang Ninh trước!

 

Phương Uy quay đầu, nhìn chằm chằm Đàm Hưng rồi lại nhìn nhưng tông sư khác, không chút che giấu vẻ mặt khinh thường.

 

“Giang Ninh đâu?”

 

Ông ta lên tiếng, nhàn nhạt nói: “Võ quán Cực Đạo này, cái tên khá hay đấy, có điều, Giang Ninh có thể làm được gì chứ?”

 

“Sao chúng tôi tới đây rồi mà anh ta còn không ra đón tiếp?”

 

“Có chuyện gì thì cứ tìm tôi.”

 

Đàm Hưng nói.

 

Ông ta biết những người này tới đây không có ý tốt gì, nhưng không ngờ, bọn họ lại trực tiếp tới võ quán Cực Đạo.

 

Đàm Hưng hiểu rõ, những người này xuất hiện ở Đông Hải, Giang Ninh chắc chắn rất nhanh sẽ biết, nhưng giờ giờ chưa kịp tới, ông ta vẫn phải tự mình chống đỡ.

 

“Không sao, anh ta có ở đây hay không cũng như nhau cả”

 

Phương Uy nói: “Tôi sẽ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề”

 

“Hôm nay tôi tới chính là vì quyển sách võ thuật! Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian, giao quyền phổ ra, nếu không, võ quán Cực Đạo này, chúng tôi sẽ khiến nó không thể mở cửa được nữa!”

 

Nghe vậy, đám người Đàm Hưng sửng sốt.

 

Đúng là khí thế bừng bừng!

 

Nhiều cao thủ như hơn, hơn nữa ai cũng không đơn giản, nếu như thật sự ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ chịu thiệt.

 

Lăn lộn trong giới giang hồ nhiều năm, cho dù tới hôm nay, chẳng qua cũng chỉ có mấy lão tông sư bọn họ, những người trẻ đều chưa trưởng thành, làm sao có thể đối phó được?

 

Mấy người của dòng họ lánh đời này thật là không biết xấu hổi “Dòng họ lánh đời chúng tôi, cũng từ chốn giang hồ mà ra, đương nhiên sẽ không bắt nạt các người, thế này đi, cứ theo quy tắc giang hồ mà làm đi, các người chọn ra tám người, đánh với chúng tôi!”

 

Phương Uy nheo mắt lại, cười nói: “Luân phiên ra trận, cuối cùng người của bên nào trụ lại được thì xem như bên đó thắng, võ quán Cực Đạo có hàng trăm đệ tử, còn có mấy sư phụ các người, tính ra là chúng tôi bị thiệt mới phải”

 

Sắc mặt Đàm Hưng vô cùng khó coi.

 

Tám gia tộc bọn họ đều là đại tông sư!

 

Hơn nữa về các mặt khác, đều là tông sư có kinh nghiệm nhiêu năm, thực lực chắc chắn không tệ, rốt cuộc là ai chịu thiệt chứ?

 

“Nếu như các người thua thì phải giao quyền phổ ra, đóng cửa võ quán, từ nay về sau không được dùng hai chữ Cực Đạo nữa!”

 

“Nếu các người thua thì sao!”

 

Phương Thu nghiến răng nghiến lợi, kìm chế tức giận.

 

Anh ta hận không thể xông lên giết chết tên khốn kiếp Phương Uy kia ngay lập tức!

 

“Chúng tôi thua?”

Đọc truyện chữ Full