DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 1785

Chương 1785:

 

Anh ta nhất định phải giết chết Phương Uy!

 

Chiêu thức của anh ta hung ác, Phương Uy cũng không hề thua kém, hai người chiến đấu kịch liệt, những người xung quanh nhìn mà thấy sợ.

 

Oanh!

 

Phương Thu bị đánh trúng một quyền, sắc mặt lập tức tái nhợt, ngay cả một tiếng rên cũng không có, liên tục vung nắm đấm về phía Phương Uy!

 

“Không biết tự lượng sức mình!

 

Phương Uy mạnh mẽ vung tay ra, nắm lấy nắm đấm của Phương Thu, cười lạnh một tiếng: “Hai mươi năm, anh sống ở nhà họ Phương hai mươi năm, anh có thói quen gì tôi đều biết rõt”

 

“Rắc!”

 

Ông ta đột nhiên dùng sức, mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay của Phương Thu.

 

Phương Thu nghiến răng nghiến lợi, trên trán đổ đây mồ hôi, nhưng vẫn như cũ không hề rên rỉ một tiếng nào.

 

Anh ta muốn tránh ra nhưng Phương Uy lại không chịu buông tha.

 

“Không ngờ anh lại muốn dùng những thứ được học ở nhà họ Phương để đối phó với tôi?”

 

Phương Uy hung hăng đá chân qua, trực tiếp đá bay Phương Thu: “Không biết tự lượng sức mình!”

 

Ông ta không ngờ, Phương Thu không dùng những thứ học được bên ngoài mà lại dùng những thứ học được ở nhà họ Phương để ra tay.

 

Những thứ này… nhà họ Phương không có ai địch nổi Phương Uy.

 

Phương Thu rõ ràng là muốn tìm đường chết!

 

Phương Thu nằm trên mặt đất, ho khan kịch liệt, nhưng lại giấy giụa muốn đứng lên.

 

Anh ta nhìn thoáng qua cánh tay bị Phương Uy bẻ gãy, đột nhiên lại bật cười.

 

Chỉ là nụ cười của anh ta khiến trái tim Phương Uy rung lên mãnh liệt, có một loại cảm giác kỳ quái.

 

“Tôi dùng những chiêu thức học được ở nhà họ Phương đương nhiên sẽ không phải đối thủ của ông, ông bẻ gãy cánh tay tôi, đây coi như là tôi trả lại cho ông!”

 

Phương Thu cười lạnh, rõ ràng là đang cười nhưng lại có một cảm giác sởn da gà.

 

Lúc này Phương Uy mới hiểu ra, Phương Thu là cố ý!

 

“Kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ dùng bất kỳ chiêu thức nào của nhà họ Phương nữa, võ đạo của dòng họ lánh đời các người, tôi nhìn mà chướng mắt!”

 

Phương Thu tức giận rống lên, không màng chính mình đang bị thương, lại một lần nữa vung tay hướng về phía Phương Uy.

 

“Là anh tự mình tìm đường chết đấy!”

 

Phương Huy hét lên.

 

Đối với hành động của Phương Thu, ông ta càng ngày càng tức giận, khinh thường quyền pháp của nhà họ Phương?

 

Anh ta không có tư cách!

 

Bang!

 

Hai năm tay lại một lân nữa mạnh mẽ va vào nhau, cả người Phương Thu như cánh diều đứt dây, văng ra ngoài, ngã nhoài trên mặt đất!

 

“Phương Thuil”

 

Mấy người Đàm Hưng sửng sốt.

Đọc truyện chữ Full