DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 1790

Chương 1790:

Dường như ông ta có thể cảm nhận được Diệp Sơn điên rồi.. ông ta muốn đồng quy vu tận cùng mình sao!

Ông ta còn muốn nói gì đó thì “Vậy thì không được rồi”

Giang Ninh!

Là Giang Ninh!

Âm thanh vang lên.

Giang Ninh đi tới, không thèm liếc mắt nhìn Phương Uy một cái, anh đi thẳng tới trước mặt Diệp Sơn nói: “Mạng của chú Diệp còn quan trọng hơn những chuyện tầm thường nhiều, ông ta không có tư cách đổi với chú đâu”

Nghe vậy, sắc mặt Phương Uy lập tức thay đổi.

Giang Ninh nói ông ta tầm thường!

Không, Giang Ninh nói toàn bộ tám dòng họ lánh đời đều tầm thường!

“Thẳng nhãi, mày tới rồi đấy à”

Diệp Sơn rất bình tính, thấy Giang Ninh tới, biết mình có thể thả lỏng thở phào một hơi được rồi “Đàm Long!”

Giang Ninh gật đầu, hô lên: “Mang trà cho chú Diệp”

“Vâng!”

Giọng nói Đàm Long có chút run rổ] Đối mặt với tám Dòng họ lánh đời, Giang Ninh vẫn luôn ung dung bình tĩnh, anh chính là ngưồn sức mạnh to lớn của bọn họ.

Toàn bộ đệ tử của võ quán đều trở nên kích động Quán chủ tới rồi!

Giang Ninh tới rồi!

Người đàn ông không gì là không làm được tới rồi!

Đàm Long bưng trà lên, Diệp Sơn ngồi xuống, không thèm để ý tới cánh tay bị gấy xương kia, dùng cánh tay khác bưng trà lên nhấp một ngụm.

“Trà thế nào”

Đàm Hưng nói “Có chút đẳng”

Diệp Sơn nhấp nhấp môi: “Bây giờ lại có chút ngọt rồi”

Lúc này Đàm Hưng mới chậm rãi ngồi xuống.

Mà ở giữa sàn đấu!

Giang Ninh đứng đó, sừng sững như một ngọn núi khiến trong lòng Phương uy cảm thấy có một cảm giác sợ hãi kỳ lạ Ông ta thậm chí còn không biết tại sao bản thân mình lại cảm thấy sợ hãi tên nhãi Giang Ninh này.

“Giang Ninh!”

Phương Uy chỉ tay về phía Giang Ninh nói: “Có phải là mày giết Phương Hạ không!”

“Anh ta đáng chết!”

Giang Ninh không hề giấu giếm, ánh mắt nhìn thoáng qua mấy người của tám Dòng họ lánh đời: “Các người cũng đáng chết”

“Điên khủng!”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ lập tức rống lên: “Gia chủ Phương, giết chết tên đó đi!”

Không đợi mấy trưởng lão khác lên tiếng, Phương Uy đã xông lên Giang Ninh!

Ông ta phải giết chết không tha!

Phương Uy một quyền đánh ra, sát thủ tất phát hiện!

Ông ta không muốn so đấu cái gì, không muốn sống chết cái gì, không quan tâm đến cái gì là quy tắc giang hồ, ông ta của hiện tại, chỉ muốn giết chết Giang Ninh.

Cho dù, ông ta hiện tại chỉ có một nằm đấm có thể dùng được.

“Cảnh cạch…”

Bất quá trong nháy mắt, Phương Uy liền đến trước mặt Giang Ninh, quyền kinh ầm ầm, không giữ lại chút nào.

Một quyền này, ông ta muốn mạng của Giang Ninh!

Nhưng Giang Ninh, từ đầu chí cuối vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích!

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn, không ít người đều sợ tới mức che mắt lại, Giang Ninh không kịp phản ứng sao?

Tại sao anh không nhúc nhích?

Bốp!

Nắm đấm của Phương Uy cơ hồ muốn đụng phải mặt Giang Ninh, nhưng trong nháy mắt, tay Giang Ninh trực tiếp nắm chặt tay Phương Uy.

Làm cho nằm đấm của ông ta, càng thêm khó khăn!

Đọc truyện chữ Full