DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 1794

Chương 1794:

Giang Ninh híp mắt: “Chủ nhân nhà họ Phương, sách võ thuật của tôi cũng không phải là dễ lấy như vậy”

Anh nhìn Phương Uy, thản nhiên nói: “Lần trước tôi đi nhà họ Phương, chủ nhân nhà họ Phương cũng không phải nói như vậy, chuyện vốn đã bàn xong, tại sao lại lật lọng”

“Hắn là ông muốn ăn sạch cả hai bên sao? Chủ nhân nhà họ Phương, cái này có chút tham lam quá rồi đấy”

Sắc mặt Phương Uy trắng nhợt Giang Ninh cái tên khốn kiếp này!

Ông ta đã cùng Giang Ninh bàn bạc lúc nào chứ?

Ông ta đã hợp tác với Giang Ninh lúc nào chứ?

Tên khốn này là muốn hãm hại mình đây mài “Cậu ngậm máu phun người!”

Phương Uy giận dữ mảng mỏ: “Giang Ninh, đưng làm mấy trò xiếc.

như vậy nữa, cậu cho rằng bọn họ sẽ tin cậu sao?”

Ông ta quay đầu nhìn những trưởng lão mấy nhà khác, những người kia đều không nói lời nào, chỉ là nhìn về phía phương uy, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghỉ.

Nhất là Tư Mã Hãng, hận không thể chém chết Phương Uy!

Anhta đã nhận được tin tức từ Phương Hồng Sơn, nhưng không có những điều này, mấy tên khốn nhà họ Phương, lại dám đem bọn họ ra để đùa bốn.

“Bọn họ có tin tôi hay không, không quan trọng”

Giang Ninh nói: “Tôi nói rồi, các người đã tới thì đừng đi nữa, làm hỏng quy tắc ở Đông Hải, bất kể là ai, đều phải trả giá thật lớn”

“Cậu cho rắng, cậu có thế ngăn được chúng tôi sao?”

“Vậy thì thử một chút”

Ánh mắt Giang Ninh không chút do dự, quét ngang mấy trưởng lão kia một chút, giọng điệu, làm cho trong lòng bọn họ đầy nghỉ ky!

Bên ngoài, là một đám người đông nghìn nghịt!

Không cần phải nói, Giang Ninh này, thực lực thâm sâu không lường được, Phương Uy cũng bị đánh bại chỉ bởi một chiêu của cậu ta “Cậu như vậy sẽ khiến tám dòng họ lánh đời thảo phạt Đông Hải, cậu chắc chản sẽ… ”

Tư Mã Hãng còn chưa nói xong thì đã bị Giang Ninh dùng một tay.

bóp lấy cổ, xách lên như xách cố một con gà con.

“ƯmƯm” Cả nhà tải app Truyện Hola về đọc tiếp nhé nhé!

Tư Mã Hãng muốn giấy dụa, nhưng căn bản là giấy dụa không được.

Ngón tay của Giang Ninh như một cái gọng sắt, kẹp chặt cố họng anh ta lại, dùng sức một chút liền có thể bóp nát cổ họng của anh ta!

Không ai có thể ngờ được Giang Ninh sẽ mạnh đến như vậy.

Căn bản cũng không cho bọn họ có cơ hội khiêu chiến, đến Đông Hải này, tựa như là đến bên trong một cái bẫy, không còn cách nào rời khỏi “Tôi ghét nhất là người khác uy hiếp tôi”

Giang Ninh giơ tay lên, Tư Mã Hãng bay thẳng ra ngoài, rơi vào dưới chân anh Cấu.

Kết!

Một tiếng vang giòn, Anh Cẩu trực tiếp đạp gấy đùi của Tư Mã Hãng “Á”

Tiếng kêu thảm thiết, đau thấy tận tâm can!

Anh Cẩu không chút lưu tình, liên tiếp đạp thêm mấy cước, đem một cái chân khác của Tư Mã Hảng cũng đạp gãy luôn.

Âm thanh kêu gào thê lương như quỷ khóc sói tru kia vang lên làm cho đám trưởng lão của các nhà khác cũng tê cả da đầu!

Người Đông Hải… Điên hết rồi sao?

Bọn họ nhất định là điên hết rồi, đây là đang muốn khiêu chiến với tám dòng họ lánh đời bọn họ sao!

Sắc mặt mấy người Phương Uy có chút tái nhợt.

Cho dù bọn họ đều có địa vị cao, ở trong các dòng họ lánh đời cũng có tiếng nói rất cao, còn tự xưng là danh môn gia tộc, thoát khỏi phạm vi giang hồ, cho tới bây giờ đều không đặt mấy người trong giang hồ ở trong mắt.

Đọc truyện chữ Full