DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 1798

Chương 1798:

Nhưng nụ cười trên mặt anh, lại làm cho mấy trưởng lão cảm thấy nổi hết cả da gà!

Nói xong, Giang Ninh xoay người rời đi, không nhìn mấy trưởng lão này thêm chút nào nữa “Các vị”

Anh Cẩu đi lên, quét mắt qua đám người một chút, thản nhiên nói: “Mời”

Dù là đối diện là các trưởng lão của dòng họ lánh đời, anh Cẩu cũng không sợ hãi chút nào.

Đây là Đông Hải, là sân nhà của anh ta!

Sau lưng có nhiều anh em như vậy, đừng nói trưởng lão dòng họ lánh đời gì đó, liền xem như có là ông trời đi chăng nữa, ở Đông Hải này cũng phải uốn gối khom lưng.

Trưởng lão các nhà nhìn nhau, không nói gì thêm, đi theo anh Cẩu rời đi Không ai nghĩ sẽ tiếp tục ra tay, bọn họ rất rõ ràng, bây giờ mà đi khiêu khích Giang Ninh, là một sự lựa chọn rất không sáng suốt.

Trong phòng khách của võ quán Cực Đạo.

“Các người rốt cuộc muốn làm gĩ?”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ che ngực, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn thấy phòng khách trang trí đơn giản nhưng lại tỉnh xảo, đây cũng coi như là cầm tù?

Hoàn cảnh sống như thế này cũng không hề kém tí nào.

“Đông Hải có quy tắc của Đông Hải, chúng tôi xưa nay không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức!”

Anh Cẩu thản nhiên nói: “Chúng tôi đối xử với người khác cũng có quy tắc của mình, nên khách sáo, chúng tôi sẽ khách sáo, nhưng nên hung tân…”

Lời nói của anh ta còn chưa dứt, nhưng các trưởng lão khác đều nghe hiểu Lúc cần phải hung tàn, mấy người anh Cẩu bọn họ đều sẽ hung tàn hơn so với ai khác!

Điều này làm cho bọ họ hơi kinh ngạc, anh Cẩu dám nói mấy lời như vậy ở trước mặt các trưởng lão có thực lực cấp bậc đại tông sư.

Bất kỳ người nào trong số mấy người bọn họ, đều có thể tùy tiện đánh giết anh Cẩu!

Nhưng đứng sau lưng anh Cẩu lại là hơn cả nghìn người Đông Hải, lại là Giang Ninh!

Đây là sức mạnh của anh ta Anh Cẩu không nói thêm gì, quay người rời đi.

Mấy trưởng lão đứng tại nơi kia, hai mắt nhìn nhau “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Tân gia trưởng lão cau mày: “Các người cảm thấy, rốt cuộc Giang Ninh muốn làm gì?

“Nếu là muốn giết chúng ta, cậu ta có thể làm dễ như trở bàn tay”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ đã giao đấu với Giang Ninh, rất rõ ràng thực lực của Giang Ninh.

Không nói đến Giang Ninh, bọn người Đàm Hưng cũng chưa ra tay, tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với Diệp Sơn bên đó.

Lại thêm bên trong võ quán Cực Đạo có nhiều hậu bối trẻ tuổi như vậy, còn có các thế lực ngâm đáng sợ ở Đông Hải, coi như bọn họ có cấp bậc cao thử đại tông sư đi chăng nữa thì cũng không có đường sống như nhau thôi.

Nhưng Giang Ninh, cũng không có ý muốn lấy mạng bọn họ?

“Cậu ta sẽ không giết chúng ta”

Trưởng lão Tư Mã gia nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng, trầm giọng nói.

Sắc mặt ông ta cũng không dễ nhìn, Tư Mã Hãng bị Giang Ninh phế đi ngay trước mặt mọi người, đây chẳng phải là đang đánh lên mặt nhà họ.

Tư Mã bọn họ hay sao.

Nhưng ông ta vẫn không dám nói gì như cũ.

“Tên Giang Ninh này, cũng đang tìm kiếm quyền phổ võ thuật, nếu như không có mấy Dòng họ lánh đời thì cho dù cậu ta có đạt được tất cả quyền phổ cũng không có cách nào khám phá ra địa đồ bí mật trong đó”

Ông ta hừ một tiếng: “Đây là chuyện mà chỉ có tám gia tộc lớn chúng ta mới có thể làm được, Giang Ninh rất rõ ràng điểm này, cho nên, cậu ta không dám giết chúng ta!”

Mấy người khác gật gật đầu, giờ phút này mới kịp phản ứng.

“Đúng là như thế”

Đọc truyện chữ Full