DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 1913

Chương 1913:

“Không phải tôi!”

“Không phải anh thì sao anh phải rời đi gấp vậy? Chỉ cần anh thừa nhận đã trộm ví tiền của tôi thì tôi sẽ để người khác ra ngoài!”

“Tôi không có “Soát người anh tai”

A Tây quát, mấy người thuộc hạ xông tới, cưỡng ép ấn người xuống, lột sạch quần áo của anh ta, để cho những người xung quanh trơ mắt nhìn anh ta bị làm nhục.

“Xem ra không phải anh thật.”

A Tây thản nhiên nói: “Để anh ta ra ngoài.”

Dứt lời, A Tây quay đầu nhìn những người khác: “Còn ai muốn tự chứng minh trong sạch không?”

Lặng ngắt như tời Ai mà dám?

Phải bị lột trân vứt ra khách sạn, danh tiếng cả đời này của bọn họ coi như bị hủy.

Còn gì mất mặt hơn chuyện này.

Nhất thời không ai lên tiếng. Ai cũng đều biết, A Tây đang giết gà dọa khỉ để mọi người sợ hãi.

Người của hội Hắc Long quả nhiên đủ bá đạo.

“Chuyện gì vậy?”

Lúc này, đoàn người Tiểu Triệu xuống lầu, từ trong thang máy đi ra thì thấy một nhóm người đứng trong đại sảnh, cửa lớn bị vài người canh giữ, dùng khóa sắt khóa lại.

“Ýí tiền của anh ta bị trộm mất, giờ muốn tìm trộm, không cho ai ra ngoài!”

Có người nhỏ giọng nói: “Ai muốn ra ngoài thì phải lột trân chứng minh vô A;m tội.

Nghe vậy, Tiểu Triệu nhíu mày.

Không cho ra ngoài? Họ không có thời gian ở đây chơi trò vô vị này.

Người từ đâu tới mà dám kiêu ngạo như vậy!

Cô ấy đi thẳng tới trước mặt A Tây: “Quý ngài này, anh mất đồ thì hãy báo cảnh sát xử lý, anh không có quyên ngăn cản những người khác, mời người của anh tránh ra, tôi phải ra ngoài.”

Buổi đàm phán sẽ mau chóng bắt đầu, cô ấy nào có thời gian lề mề ở đây.

Nếu tới muộn, phía Lý thị sẽ dễ gây  chuyện, cô ấy sẽ không thể biết rõ cạm bây của những thương vụ đàm phán này.

“Cô muốn ra ngoài?”

A Tây thì thản nhiên nói: “Sao tôi biết được cô có trộm ví tiên của tôi hay không.”

“Cô có thể ra ngoài, nhưng phải tự chứng minh sự trong sạch của cô, hoặc để tôi chứng minh cho cô.”

Đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm đoàn người Tiểu Triệu với vẻ không hề khách sáo.

“Cho tới khi tôi tìm được tên trộm ví tiền của tôi, nếu không thể chứng minh sự trong sạch của mình thì hôm nay đừng hòng ra ngoài.”

A Tây cười lạnh nhìn về phía Tiểu Triệu, trong lời nói mang theo chút uy hiếp cùng khinh thường.

Dường như đám người Tiểu Triệu hoặc là bị coi như tên trộm, hoặc là phải lột trân chứng minh mình trong sạch, nếu không, muốn rời khỏi khách sạn?

Nằm mơI Bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên căng thẳng nghiêm túc.

Tiểu Triệu có hơi vội, tiếp tục kéo dài thế này, họ chắc chắn sẽ tới muộn.

Đọc truyện chữ Full