DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 2232

Chương 2232:

Tại thời điểm đó. Trong thành phố Hàng Thiên. Cát Mễ đang ngồi trong văn phòng của mình, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn lại. Chuyện tàu du lịch ảnh hưởng rất lớn đến Cát Mễ, nhiều thế lực lớn nhân cơ hội này đã tấn công anh ta và gia đình khiến anh ta phải chịu rất nhiều áp lực.

“Ngày càng có nhiều người tham gia trò chơi, tôi thậm chí còn phải thế chấp nhà của mình. Những tên khốn của hội Yamaguchi rất tàn nhân!” Cát Mễ đập bàn giận dữ nói.

“Tôi không quan tâm đến những thứ này.” Hùng Điền khịt mũi: “Tôi chỉ muốn biết khi nào tôi có thể lấy được Cực Đạo quyền phổ.”

Cát Mê liếc nhìn Hùng Điền và chế nhạo: “Nếu người phụ nữ đó chết, sẽ không lấy được Cực Đạo quyền phổi”

Anh ta không biết em gái của Lan Tư đại diện cho điều gì.

“Tôi không quan tâm. Nếu anh không thể lấy được Cực Đạo quyên phổ, tính mạng của anh, anh hiểu rồi đó.”

Hùng Điền nhẹ giọng nói: ‘Muốn sống anh phải lấy cho tôi Cực Đạo quyền phổ đó. Anh có thể dùng bất kỳ phương pháp gì, tôi chỉ cần Cực Đạo quyền phổ.

Tôi không quan tâm quá trình.” Lúc này  anh ta đang nhìn chằm chằm Cát Mễ, Cát Mễ không sợ chết cũng không sao, anh ta chỉ là giết thêm một người mà thôi.

Cát Mễ nhìn Hùng Điền, run lên vì tức giận. Mọi thứ khi đến thời điểm này nó đã vượt quá dự tính của anh ta, thậm chí anh ta còn không biết hướng đi tiếp theo phải di như thế nào.

“Nếu anh có được người phụ nữ đó, anh sẽ lấy được Cực Đạo quyền phổi”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói: ‘Muốn có Cực Đạo quyền phổ thì tự mình đi lấy!”

Cảnh sắc của các quốc gia đều mang những vẻ đẹp khác nhau. Mùa, khí hậu khác nhau, cảnh vật khác nhau, con người cũng khác nhau. Giang Ninh dắt Lâm Vũ Chân đi trên mặt đất trải đầy những phiến đá xanh, cảm giác quả thực rất khác biệt.

“Em không biết, anh còn có thể nói ngôn ngữ của người Đông Dương.” Sau khi xuống máy bay, Lâm Vũ Chân nhận ra rằng Giang Ninh dường như rất quen thuộc với nơi này, cũng như văn hóa và ngôn ngữ. Anh không cần hỏi đường, cũng như không cần hướng dẫn viên du lịch.

“Trước kia anh thành lập bang cái bang…

“Anh đừng nói là, băng đảng cái bang của anh có ở Đông Dương nhé?”

Lâm Vũ Chân trợn tròn mắt, từ trước đến nay cô chưa từng thấy đám cái bang Giang Ninh nhắc đến. Tổ chức bí ẩn này ẩn chứa không biết bao nhiêu kẻ quyền lực. Có những bác sĩ thiên tài, luật sư, những người đàn ông quyền lực, và thậm chí cả những người từ khắp nơi trên thế giới. Trước đây cô chưa từng nghe nói những người mạnh mẽ như vậy mà lại phải gia nhập vào cái băng đảng thấp kém.

“Đúng vậy, cái bang của anh đã phát triển khắp nơi trên thế giới, một số ở phương Đông, một số ở phương Tây, ở Nam Cực thậm chí là Bắc Cực.” Giang Ninh nghiêm nghị nói, Lâm Vũ Chân không nhịn được cười che miệng. Còn có người ở tận Bắc Băng Dương? Đùa gì vậy? Người đàn ông này có trêu đùa chỉ số IQ của cô không?

“Được rồi, vậy thì anh đưa em đến Nam Cực, đến Bắc Băng Dương gặp gỡ bạn bè của anh đi.” Lâm Vũ Chân cố ý nói.

“Không vấn đề gì.” Giang Ninh mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng quệt qua mũi của Lâm Vũ Chân: ‘Những người đó nhất định sẽ hoan nghênh em.’ Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay Lâm Vũ Chân, tiếp †ục ung dung đi dạo xung quanh. Đây là lần hẹn hò hiếm hoi.

Đọc truyện chữ Full