DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Sở Bắc
Chương 616

Chương 616

“A!”

Cảm nhận sát ý từ trên người Sở Bắc truyền đến, sắc mặt mấy người thanh niên áo đỏ lập tức thay đổi.

Lúc này trong mắt bọn họ, Sở Bắc đã trở thành tu la sát thần trở về từ địa ngục.

Sở Bắc chỉ đứng ở đó đã mang lại cho bọn họ cảm giác sợ hãi cực độ.

Thanh niên áo đỏ lộ vẻ van nài nhìn Sở Bắc, nói: “Đại ca, chúng tôi thật sự không có tiền, lần này là chúng tôi sai rồi, cầu xin anh tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, về sau tuyệt đối không tái phạm nữa”.

Sở Bắc thấy vậy, chẳng muốn để ý đến những người này, mà dứt khoát gọi điện thoại cho Thanh Vũ.

“Trong vòng mười phút, dẫn người đến cửa hàng đồ chơi”.

Nói xong, anh cúp điện thoại, sau đó đi đến một chiếc ghế còn nguyên không bị đập phá, ngồi xuống.

“Hôm nay, các anh không bồi thường số tiền này thì cũng không cần rời khỏi nơi này!”

Nghe thấy lời Sở Bắc nói, sắc mặt mấy người thanh niên áo đỏ càng thêm khó coi.

Nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy được, lúc này trong mắt bọn họ đều xuất hiện vẻ sợ hãi và hối hận.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bọn mày mau xem trên người còn bao nhiêu tiền thì lấy hết ra đi, mọi người góp lại với nhau!”

Thấy Sở Bắc quyết tâm muốn bọn họ bồi thường, sắc mặt thanh niên áo đỏ rất khó coi, rống lên với mấy tên lưu manh.

Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên lưu manh lần lượt khóc lóc kể lể.

“Đại ca, tiền của em hôm qua đã bồi thường cho ông chủ khách sạn rồi, bây giờ trên người em căn bản không có bao nhiêu tiền”.

“Đúng vậy đại ca, em cũng không có tiền, anh bảo em lấy tiền, bây giờ em căn bản không lấy ra nổi”.

“Đại ca, anh cũng biết tình huống của em, em vốn không có bao nhiêu tiền, hôm qua đã đưa hết cho anh, bây giờ trên người không còn đồng nào”.

Nghe thấy lời của mấy tên lưu manh, sắc mặt thanh niên áo đỏ khó coi cực độ.

Nhưng mà hắn ta cũng biết, lời bọn họ nói đều là sự thật.

Đừng nói là bọn họ, cho dù là hắn ta, bây giờ trong thời gian ngắn hắn ta cũng không lấy ra được bao nhiêu.

Do dự một lát, thanh niên áo đỏ đi đến trước mặt Sở Bắc, cúi người thật sâu với Sở Bắc.

“Đại ca! Anh cũng thấy rồi đấy, chúng tôi thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy, lần này anh tha cho chúng tôi đi, anh bảo chúng tôi làm gì cũng được”.

Nhưng mà, đối mặt với than thở của hắn ta, Sở Bắc lại không hề bị lay động.

“Không lấy được tiền ra?”

Sở Bắc cười lạnh một tiếng: “Vậy khi các anh đập phá cửa hàng của vợ tôi có từng nghĩ đến vấn đề này hay không?”

Thanh niên áo đỏ nghẹn lời.

Trước khi Sở Bắc chưa xuất hiện, hắn ta ỷ vào người đông thế mạnh, lại thêm Lạc Tuyết là một người phụ nữ, hắn ta căn bản coi thường không quan tâm.

Đọc truyện chữ Full