DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Chí Tôn - Phá Quân Võ Đế Trùng Sinh
Chương 24: Thân bại danh liệt (1)

Nhưng trong nháy mắt liền cảm nhận được ánh mắt âm trầm của Lam Phi, sợ đến hắn run lên một cái, vội vàng nói:

– Nhìn rõ ràng, nhìn rõ ràng, tất nhiên là Lý Vân Tiêu không thể nghi ngờ!

Lam Phi tâm tình thật tốt nói:

– Ha ha, Lý Vân Tiêu, ngươi còn có gì có thể nói?

Lý Vân Tiêu hơi hướng Phong Bất Bình vuốt cằm nói:

– Phong lão sư, muốn sưu tầm ký túc xá của ta cũng có thể. Nhưng nếu như chứng minh sự trong sạch của ta, ta muốn Lam Phi cho ta một câu trả lời!

Phong Bất Bình từ đầu đến cuối không nói một lời, hắn cũng phát hiện sự tình có chút không đúng, vì lẽ đó yên lặng xem xét, ánh mắt nhìn về phía Lam Phi, hiển nhiên là có ý vị chất vấn.

Lam Phi quả quyết nói:

– Có thể! Nếu có thể chứng minh ngươi thuần khiết, ta tự nhiên sẽ trả ngươi một cái bàn giao!

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Đã như vậy, ta cũng tin tưởng Phong lão sư công chính công bằng.

Trong mắt Tần Như Tuyết lộ ra vẻ lo âu, Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu một cái, lớn tiếng nói:

– Công chúa không cần lo lắng, bên trong đất trời có hạo nhiên chính khí! Lý Vân Tiêu ta quang minh lỗi lạc, không tin tà có thể thắng chính!

Hắn cao giọng nói chuyện như vậy, hết thảy học viên nữ đều trở nên trầm tư, bắt đầu bài trừ hoài nghi đối với hắn. Dù sao một người có tật giật mình, là sẽ không phấn khích như vậy! Phía sau Mộng Vũ nhìn hắn dáng vẻ quang minh lẫm liệt, tức giận đến cả người run cầm cập, nhưng có nỗi khổ khó nói.

Tần Như Tuyết mạnh mẽ cắn răng, tức đến giậm chân. Ngươi tên ngu ngốc này, chuyện này rõ ràng có gì đó quái lạ, người ta khẳng định là đang cố ý hãm hại ngươi, đầu heo!

Lý Vân Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, cao giọng nói:

– Còn xin mọi người dời bước tới ký túc xá của ta, lấy chứng minh Lý Vân Tiêu ta thuần khiết!

Một đám người ở dưới Lý Vân Tiêu dẫn dắt, mênh mông cuồn cuộn hướng ký túc xá mà đi. Trên đường không ít học viên nghe nói bát quái, cũng từng cái từng cái gia nhập vào, trong thời gian ngắn liền hội tụ hơn trăm người.

– Ồ, Vương lão sư, ngươi làm sao cũng tới?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Vương Phong đứng ở trước cửa ký túc xá của mình, còn có mấy tên lão sư khác, tất cả đều là người của giáo đạo xử.

Dáng vẻ Vương Phong tựa hồ chưa tỉnh ngủ, lười biếng nói:

– Nghe nói có kẻ trộm biến thái, sự tình huyên náo quá lớn. Không thể không ra xem một chút. Hả? Phong chủ nhiệm ngươi cũng có mặt?

Phong Bất Bình hơi nhướng mày, bằng vào lịch duyệt của hắn, tự nhiên biết chắc có vấn đề.

Lý Vân Tiêu xa xôi cười lạnh nói:

– Xem đến tột cùng làm sao lại ở trước cửa túc xá của ta xem? Mạnh Côn không phải nói kẻ trộm hướng về Tiểu Phong Lâm chạy đi sao? Vương lão sư cũng thật là bớt việc, ngay cả tinh lực đi một chút cũng không có.

Thâm ý trong lời nói của Lý Vân Tiêu, ai cũng nghe được. Sắc mặt Phong Bất Bình phát lạnh, rốt cục không nhịn được trầm giọng nói:

– Vương Phong, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Vương Phong khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói:

– Cùng Phong lão sư ngươi như thế, tới bắt tặc, kẻ trộm này biến thái ngông cuồng như vậy, ta kiến nghị sau khi bắt trực tiếp khai trừ, để bớt gieo vạ cho học sinh.

Phong Bất Bình biến sắc, lúc này còn không nhìn ra vấn đề, vậy hắn liền ngớ ngẩn, nhất thời cả giận nói:

– Bắt kẻ trộm không thành vấn đề, nhưng nếu ai dám ở trước mặt ta giở trò gian, oan uổng người tốt, ta tuyệt sẽ không đáp ứng!

Hắn bị các học viên xưng là sát thần, ngoại trừ chấp pháp nghiêm khắc ra, cũng là thiết diện vô tư, công chính nghiêm minh!

Vương Phong đối chọi gay gắt nói:

– Đương nhiên phải công bằng công chính, để mọi người tâm phục khẩu phục mới được! Đến thời điểm nhân chứng vật chứng đều có, ta sẽ trực tiếp báo cáo viện trưởng đại nhân!

Phong Bất Bình chức vị ở trên hắn, nhưng chỉ cần nhân chứng vật chứng đều có, hắn mang viện trưởng ra, dù là ai cũng không có cách nào!

Lý Vân Tiêu tựa hồ điếc không sợ súng, nghiêm mặt nói:

– Nếu Vương lão sư cũng công chính như vậy, vậy ta liền yên tâm. Còn xin mọi người thay ta làm chứng.

Hắn lấy ra chìa khoá mở cửa phòng, làm cái thủ thế nói:

– Mời sưu đi!

Ánh mắt Vương Phong ngưng lại, xem Lý Vân Tiêu một bộ hờ hững, thầm nói chẳng lẽ có huyền cơ? Hắn liếc mắt nhìn Lam Phi, nhưng dáng vẻ Lam Phi lại tràn đầy tự tin, lúc này mới yên tâm nói:

– Đi vào sưu tầm!

Vài tên lão sư cùng một ít học viên nhất thời tiến vào, Lý Vân Tiêu cũng cùng Phong Bất Bình nhanh chân đi vào phòng khách, một mặt vui vẻ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, lạnh lùng nhìn Lam Phi.

Mấy phút sau, tựa hồ Lam Phi có chút ngồi không yên, rõ ràng nhìn thấy mấy học viên tiến vào phòng ngủ, nhưng mà tay không đi ra, thầm mắng Mạnh Côn đầu heo, lại đem đồ vật giấu bí ẩn như vậy.

– Mạnh Côn, ngươi cũng hỗ trợ tìm đi.

Mạnh Côn gật đầu, giả vờ giả vịt ở trong phòng khách đi vài vòng, lúc này mới đi vào phòng ngủ.

Ánh mắt Phong Bất Bình lạnh lùng rơi vào trên người Mạnh Côn.

– Nếu có người dám vu oan giá họa, ta là cái thứ nhất khai trừ hắn!

Sắc mặt Tần Như Tuyết cũng khẽ biến thành hơi giận.

– Ta cũng cùng đi xem xem!

Nàng không nói lời nào, đi ở sau lưng Mạnh Côn. Nàng đã âm thầm tính toán, nếu Mạnh Côn thật sự tìm ra đồ vật gì đó, nàng cũng có thể đúng lúc ra tay ngăn lại.

Vương Phong cười lạnh.

– Nếu mọi người đều không yên lòng, sao không đồng thời vào xem đây?

Hắn một bước bước ra, theo sát ở phía sau công chúa, nhất thời đứt đoạn ý nghĩ của Tần Như Tuyết.

– Nếu chư vị đối với phòng ngủ của tại hạ cảm thấy hứng thú như vậy, vậy cùng đi xem một chút đi.

Lý Vân Tiêu nói vậy, nhất thời mấy chục người đồng thời chen chúc tới, hướng phòng ngủ mà đi.

Lúc này Mạnh Côn đã là cái thứ nhất đi vào, sau khi tìm mấy lần, sắc mặt liền trắng bệch!

Hắn trong nháy mắt rõ ràng vì sao Lý Vân Tiêu không có sợ hãi như vậy, nơi giấu kỹ những nội y kia nào còn có một cái?

Vừa vặn Lam Phi cũng đi vào, cười lạnh nói:

– Mạnh Côn, hảo hảo tìm một hồi, đừng bỏ sót bất kỳ một nơi nào.

Cả người Mạnh Côn đổ mồ hôi lạnh, run cầm cập đi tới bên người Lam Phi, ở bên tai nói nhỏ mấy câu.

– Cái gì?

Sắc mặt Lam Phi đại biến, gầm lên giận dữ, nhất thời làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ! Ánh mắt hắn hầu như muốn ăn thịt người, làm hai chân Mạnh Côn run rẩy liên tục.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Mạnh Côn, chủ nhân của ngươi để ngươi cẩn thận tìm một hồi, còn đứng ngây ra đó làm gì?

Rốt cục Vương Phong cũng phát hiện không đúng, trong mắt loé ra một tia tức giận chỉ tiếc mài sắt không nên kim, lạnh lùng nói:

– Phòng ngủ này cũng không lớn, ta xem cũng không có gì đáng tìm. Xem ra, học viên Lý Vân Tiêu hẳn là thuần khiết, kẻ trộm là một người khác.

Phong Bất Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lúc này mới rất có thâm ý nhìn Lý Vân Tiêu.

Lúc này Tần Như Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, âm thầm tức giận, hắn rõ ràng đã sớm định liệu trước, lại hại ta không công lo lắng nửa ngày.

Đọc truyện chữ Full