DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 31 “Không giống nhau!” 

Nói xong, ông ta xua tay, xoay người rời đi, những người khác trong dòng họ cũng đều nối đuôi đi theo, cả một nhóm người cùng dùng ánh mắt tàn độc mà nhìn Đinh Mộng Nghiên. Cô hoàn toàn bị cô lập. 

Đinh Mộng Nghiên rất khó chịu, vẻ mặt có chút uể oải. 

Giang Sách bước tới ôm lấy cô: “Sự tốt đẹp của em lại chưa từng một lần được cảm kích, em để cho công ty mẹ tới phụ trách dự án đồng nghĩa với việc ngay cả lợi ích cũng nhường cho bọn họ. Ông già kia một chút cũng không cảm ơn, loại người như thế này thật đúng là đáng ghét.” 

Đinh Mộng Nghiên thở dài: “Cho dù có nói như thế nào, ông ấy cũng là ông nội của em.” 

Giang Sách bỗng nhiên lơ đãng hỏi: “Vậy nếu có một ngày nhà họ Đinh và em cắt đứt hoàn toàn, em sẽ làm thế nào?” 

“Chuyện này...” 

Đinh Mộng Nghiên không có cách nào để trả lời. 

Bỗng nhiên, Đinh Mộng Nghiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, hôm nay em họ của em được nghỉ, em đã hứa sẽ đến trường học đón nó rồi.” 

Cô vừa định đi, Giang Sách đã ngăn cô lại: “Thôi bỏ đi, em cũng đã mệt mỏi một buổi tối rồi, đừng đi nữa.” 

“Không được đầu, hai ngày rồi em họ em đã ầmĨvới mợ vô cùng dữ dội, nếu em không đi đón con bé thì không biết nó sẽ chạy đến chỗ nào nữa đây” 

“Vậy để anh đi đón con bé là được rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi.” 

“Anh?” 

“Sao vậy, anh đi đón một mình em cũng không yên tâm à?” 

Đinh Mộng Nghiên lắc đầu: “Không phải không yên tâm, chỉ là anh cũng đã vất vả với em cả đêm rồi, không phải sao?” 

Giang Sách vỗ vỗ thân mình: “Anh làm lính mà, chuyện này có tính là cái gì đâu chứ? Đưa chìa khóa xe cho anh, nói cho anh biết địa chỉ trường học, tên của em họ em và cách thức liên lạc là được rồi.” 

“Chìa khóa đây, tên của em họ em là Tô Nhàn, học ở Đại học Ngoại ngữ Thành phố, bọn em đã hẹn sẽ gặp nhau lúc 9 giờ ở cửa bắc của trường học, anh đừng sai giờ nhé” 

“Chuyện này nhỏ xíu, anh không sai được đầu, em ngoan ngoãn về nhà ngủ nghỉ đi, anh sẽ đưa em họ về nhà an toàn.” 

Giang Sách cầm chìa khóa xe, quay người rời khỏi phòng họp. 

Hơn 8 giờ sáng, tại cửa bắc Đại học Ngoại ngữ Thành phố. 

Từng chiếc siêu xe dừng lại ở ven đường, lần lượt đón những cô gái trẻ trung xinh đẹp rồi chạy đi. 

“Tô Nhàn, nghe nói chị họ của cậu sẽ đến đón cậu phải không?” 

“Ừm.” 

“Chị họ của cậu chính là người đẹp nổi tiếng thành phố Giang Nam, hôm nay cuối cùng cũng may mắn thấy mặt một lần” 

Tô Nhàn lắc đầu, quay mặt đi. 

Lúc này, một chiếc Lexus màu bạc dừng lại ở ven đường, Tô Nhàn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xe của chị mình. 

“Chị ơi!” 

Cô ấy chầm chậm chạy qua, kết quả là cửa xe vừa mở, từ bên trong đi ra lại là một người đàn ông xa lạ. 

“Anh là?” 

“Anh tên là Giang Sách, là anh rể của em.” 

Tất cả bạn học của Tô Nhàn đều vây quanh ở chỗ này, trên khuôn mặt hiện lên sự trào phúng chế giễu. 

“Này, Tô Nhàn, sao chị của cậu không tự mình tới vậy? Xem ra chị ấy cũng không quan tâm cậu lắm nhỉ.” 

“Mình có nghe nói anh rể này của cậu là ở rể đấy, để anh ta đến đón cậu đúng thật là sự tôn trọng lớn nhất dành cho cậu rồi.” 

“Chậc chậc, hoa khôi của chúng ta vậy mà thụt lùi đến mức cùng một đẳng cấp với một người ở rể, ây da thảm thương thảm hại quá” 

Nhóm bạn học cười ha ha, sau đó ồn ào lên từng chiếc siêu xe rời đi. 

Tô Nhàn oán hận giậm chân xuống đất. 

“Giang Sách, là ai bảo anh tới vậy? Chị của em đâu?” 

Giang Sách gãi gãi đầu: “Chị của em họp hành cả đêm rồi, mệt đến độ đi không nổi, không còn cách nào khác, anh tới đón em không phải cũng giống nhau sao?” 

“Không giống nhau!” 

Giang Sách nhún vai: “Trước hết lên xe đã rồi nói sau.” 

Tô Nhàn lên xe trong sự không vui, dọc đường đi, đừng nói là trò chuyện, trong toàn bộ hành trình, ngay cả liếc nhìn Giang Sách một cái mà Tô Nhàn cũng không làm. 

Tô Nhàn cảm thấy mất mặt khi ở chung một chỗ với anh. 

Trong lúc xe đang chạy trên một đoạn đường nhựa thì bỗng nhiên có một chiếc xe việt dã chạy song song qua bên này. 

Mở cửa sổ xe ra có thể nhìn thấy năm người đàn ông vạm vỡ trọc đầu đang ngồi trong chiếc xe sát bên. 

Có một người trong đó hét to vào trong xe của Giang Sách: “Này, em gái Nhàn, chúng tôi ở cửa đông đợi em cả nửa giờ, em lại ở cửa bắc bỏ chạy với người khác, có kỳ cục quả không vậy?” 

Giang Sách nhíu mày: “Mấy người đó là ai vậy?” 

Tô Nhàn có vẻ rất lo lắng, lắp bắp nói: “Là... là người xấu! Đừng... đừng quan... quan tâm bọn họ... đi mau.” 

Đọc truyện chữ Full