DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 35 “Thật ra em đang gom tiền để cứu người.” 

Mà Tô Nhàn lại nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: “Được đó được đó, nếu như chị họ không cần thì ném qua cho em cũng được, em còn rất mong chờ đây này.” 

“Phụt” 

Giang Sách đang uống nước ở phòng bếp nghe thấy lời này liền lập tức phun ra sạch. 

Người trong gia đình Định Khải Sơn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Nhàn, họ khó hiểu không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy. 

Tô Nhàn lại không để bụng việc đó, tự chăm lo cho bản thân mà gắp đồ ăn ăn cơm. 

Đinh Mộng Nghiên xấu hổ ho khan một tiếng: “Em họ, em mà còn thiếu đàn ông à? Chị còn nghe nói là mấy tháng gần đây mẹ không ngừng giới thiệu đối tượng cho em, không một trăm thì cũng tám mươi, đúng chứ?” 

“Hứ, sao mà khoa trương như thế được? Nhưng mà thật sự đúng là rất nhiều, nhiều đến mức em không nhớ nổi” 

“Vậy tại sao ngay cả một người mà em cũng chưa nhìn trúng vậy?” 

Tô Nhàn thở dài: “Mấy tên đàn ông đó, tất cả đều chỉ vì thấy em xinh đẹp nên mới chạy tới xem mắt thôi, chút xíu tấm lòng cũng không có, em không thích.” 

Định Khải Sơn nhíu nhíu mày: “Cái kiểu xem mắt này ấy mà, mọi người đều không quen biết nhau, cái nhìn đầu tiên còn không phải là xem ngoại hình hay sao? Hơn nữa dượng còn nghe ba mẹ cháu nói rằng chẳng những một người cháu cũng không coi trọng mà còn mỗi lần xem mắt đều yêu cầu một số tiền thật lớn từ bên phía nhà trai.” 

Tô Nhàn lè lưỡi: “Xí, chuyện đó còn không phải là do bọn họ cam tâm tình nguyện sao? Cháu cũng không lấy dao kề lên cổ bọn họ rồi bắt bọn họ đưa tiền mà.” 

Đinh Mộng Nghiên liên tục lắc đầu, chuyện này có đôi chút trơ trẽn quá mức rồi. 

Trước đây người em họ này của cô vừa hiền lành lại còn hoạt bát, hiện tại làm sao lại biến thành thế này chứ? 

“Em họ à, em không thể.” 

“Dừng lại, chị họ à chị không cần phải giảng giải cho em đâu, em biết bản thân đang làm cái gì” Tô Nhàn đã đoán ra được những lời mà Đinh Mộng Nghiên muốn nói. 

Không khí có chút xấu hổ, mọi người cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không còn gì có thể trò chuyện nữa. 

Không bao lâu Tô Nhàn đã ăn xong rồi, cô ấy cười hì hì nói: “Em nó rồi, buổi chiều muốn đi ra ngoài chơi. Chị họ, có thể cho em mượn anh rể xài một chút được không?” 

“Sao? Em muốn làm gì à?” 

“Để anh ấy làm tài xế của em đó.” 

Đinh Khải Sơn nói: “Cũng được, dù sao cả ngày nó cũng không có chuyện gì để làm cả, để nó cùng cháu ra ngoài giải sầu đi.” 

“Cháu cảm ơn dượng!” 

Tô Nhàn xoay người chạy vào phòng bếp túm lấy Giang Sách kéo ra ngoài rồi lên xe. 

Giang Sách lập tức trở nên nghiêm túc: “Em cứ khăng khăng muốn anh đưa em ra ngoài chơi nhưng thực tế là muốn vay tiền anh đúng chứ” 

Tô Nhàn giơ ngón tay cái lên: “Anh rể à anh đúng là thông minh, một lần đã đoán trúng rồi.” 

Giang Sách cười ha ha: “Anh đã xem qua di động của em, mấy tháng gần đây em đã lấy từ trong nhà không ít tiền rồi, sau đấy còn mượn thêm mấy chục vạn. Cộng thêm mấy thứ mà em có được từ đối tượng xem mắt, trên người của em hẳn là có hơn triệu nhỉ? Làm sao, còn chưa đủ à? Cần nhiều tiền như vậy để làm gì?” 

Tô Nhàn cố ý quay mặt qua chỗ khác: “Không cần anh phải lo.” 

“Được, vậy thì anh về đây” 

“Đừng đi mà!” Tô Nhàn tóm lấy cánh tay của Giang Sách kéo lại: “Được rồi, em sẽ nói cho anh biết, nhưng anh không được nói cho người khác đâu đấy.” 

“Được thôi.” 

“Thật ra em đang gom tiền để cứu người.” 

Ánh mắt của Giang Sách lập tức trở nên dịu dàng, nếu như Tô Nhàn cần nhiều tiền như vậy là vì ăn chơi đàn đúm hoặc vì chuyện gì thì thật sự đáng để tức giận. Nhưng nếu là vì cứu người thì Giang Sách vẫn sẵn lòng giúp đỡ. 

“Cứu ai?” 

“Thật ra em cũng không biết ông ấy tên gì, chỉ biết mọi người đều không quan tâm mà gọi ông ấy là ông Cổ. Vốn ông ấy bày quán bán vài món đồ vật nhỏ ở cổng trường của chúng em, mỗi lần em đi ngang qua đều sẽ mua một ít, ông Cổ là một người rất tốt, lần nào cũng sẽ chọn cho em những món đẹp nhất, còn có thể tặng cho em nhiều thêm nữa.” 

Đọc truyện chữ Full