DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 67 “Tuân mệnh!” 

Đinh Phong Thành và Đinh Tử Ngọc lại càng thêm choáng váng. Tại sao bọn họ lại quỳ xuống xin lỗi chứ? Chuyện này thật quá sức tưởng tượng. 

Thường Khôn dập đầu ba lần rồi ngẩng lên nhìn Đinh Mộng Nghiên một cách chân thành, nói: "Cô Đinh Mộng Nghiên, Thường Khôn tôi đây thay mặt tên bất hiếu Thường Tại Xuân tới xin lỗi cô." 

"Hai ngày trước, thằng con bất hiếu của tôi nảy sinh suy nghĩ quá phận, mang một đám rác rưởi đến, hơn nữa còn muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với cô." 

"Nó nói thẳng ra còn không bằng súc sinh!" 

"Nó có lỗi với cô, đáng bị trừng phạt. Mà tôi thân làm bố cũng nên đáng bị trừng phạt vì đã không hoàn thành trách nhiệm của bản thân." 

Thường Khôn nặng nề dập đầu xuống: "Cho nên tôi mang tới tất cả thành viên trụ cột của nhà họ Thường tới chịu tội. Cô Đinh, xin hãy trừng phạt chúng tôi đi, nếu không cô muốn xử tội như thế nào cũng được, chúng tôi sẽ không oán lấy một lời!" 

Đây là, là... 

Một cô gái đơn thuần như Đinh Mộng Nghiên đã bao giờ thấy một yêu cầu như vậy đâu? Cô sững sờ đứng đó không biết nên làm gì. 

Đinh Trọng bên kia đưa tay lên tự cấu bản thân để chắc rằng ông ta không nằm mơ. 

Thế giới này là thế nào đây? 

Con trai nhà họ Thường bị đánh cho sống không bằng chết, thay vì kích động tới trả thù thì lại chủ động tới tận cửa xin lỗi? 

Còn nguyện ý chịu bất cứ hình phạt nào? 

Chuyện này nói ra không biết có ai tin không, người nhà họ Thường có khi nào điên rồi mới làm ra loại chuyện này không? 

Tuy nhiên, tất cả điều này lại xảy ra trước mắt, không thể không tin. 

Đinh Mộng Nghiên nhìn về phía Giang Sách: "Em, em nên làm thế nào?" 

Giang Sách mỉm cười: "Không phải ông ta đã nói rồi sao, đồng ý nhận bất kì hình phạt nào. Cho nên em thích làm thế nào thì cứ làm như vậy. Cứ tuỳ ý trút hết ra nỗi hận của em với Thường Tại Xuân đi." 

Đinh Mộng Nghiên gật đầu, xoay người nói với Thường Khôn: "Được, vậy tôi sẽ nghiêm phạt ông." 

Mồ hôi lạnh của Thường Khôn tí tách rơi xuống, trong lòng không ngừng cầu nguyện Đinh Mộng Nghiên ngàn vạn lần đừng đưa ra yêu cầu quá đáng nào thêm nữa. 

Chỉ nghe Đinh Mộng Nghiên nói: “Tôi sẽ trừng phạt tất cả các thành viên trong gia đình nhà họ Thường, sáng sớm mỗi ngày phải mang đồ ăn sáng miễn phí đến cho các cô chú công nhân quét dọn vệ sinh.” 

Này! 

Thường Khôn dở khóc dở cười, cái này mà xem là trừng phạt sao? Rõ ràng là hoạt động công ích thì có? 

Đối với nhà họ Thường mà nói chuyện này không phải là vấn đề gì to tát cả, ngược lại bọn họ còn có thể vì nhà họ Thường làm vậy mà lấy lại một ít thanh danh thông qua những hoạt động công ích thế này, tội gì mà không làm? 

Ông ta nhẹ nhàng thở ra, cảm ơn Đinh Mộng Nghiên: “Cảm ơn cô Đinh, cô thật là người có tấm lòng bao dung quảng đại.” 

Đinh Mộng Nghiên nghe được cả người nổi hết da gà: "Được rồi, phạt thì tôi cũng đã phạt rồi, mọi người đứng lên cả đi.” 

“Tuân mệnh!” 

Thường Khôn đứng lên trước, quay sang nhìn mọi người vẫy vẫy tay: “Đều dậy hết cả đi, cùng tôi đã chuẩn bị đồ ăn sáng, từ ngày mai mỗi ngày đều phải dậy thật sớm đưa đồ ăn cho các công nhân quét dọn vệ sinh nữa!” 

Sau đó ông ta mang theo mọi người rời đi. 

Lúc đi ngang qua bên người Đinh Trọng, Thường Khôn khinh thường nói: “Tổng giám đốc Đinh, ông thân là nhất gia chỉ chủ, lại là ông nội của cô Định, thế nhưng chẳng biết xấu hổ chỉ vì lợi ích của bản thân nhẫn tâm để cho cháu gái ruột của mình rơi vào nguy hiểm. Loại người như ông chỉ đáng giá hai chữ "rác rưởi" mà thôi!” 

Nói xong ông ta quay đầu bỏ đi một mạch. 

Đọc truyện chữ Full