DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 76 "Bệnh Lão Hổ, cậu đang thu tiền à?" 

Nhưng không có người nào sẵn lòng kéo lấy cô, thậm chí còn cười nhạo cô, châm chọc cô, còn hận không thể tự tay đẩy cô xuống vực thẳm. 

Đinh Khải Sơn ngồi bệt xuống mặt đất: “Xong rồi, xong rồi, xong rồi, lần này hoàn toàn không thể cứu được rồi, ông cụ buông tay mặc kệ, cả nhà chúng ta thể nào cũng phải chết đói ở nhà. Giang Sách, anh chính là đồ yêu tinh hại người, lúc trước tôi đúng là mắt mù mới có thể gả con gái cho anh.” 

Một người đàn ông trung niên như ông nói rồi lại nói dường như cũng muốn khóc luôn rồi. 

Tô Cầm phía bên kia đã sớm lén lút lau nước mắt. 

Cả nhà chua xót trong lòng, cục diện thê thảm bất lực này làm người ta cảm thấy tuyệt vọng. 

Lúc này... 

Giang Sách thở dài một tiếng, cởi áo ngoài khoác lên người Đinh Mộng Nghiên, ấm áp nói: “Không phải khổ sở đâu, chuyện này anh đã có tính toán 

rồi.” 

Đinh Mộng Nghiên cười khổ mà nói: “Tính toán? Tính toán thế nào? Chuyện này so với tình huống anh gặp phải trước kia hoàn toàn khác nhau. Trước kia anh có thể tìm bạn bè giúp đỡ, tìm tướng quân ra tay. Nhưng lúc này đây anh tìm ai được? Ai có năng lực một lần lấy ra được chín mươi vạn kia chứ?” 

“Cứ cho là có thể lấy ra được, người ta có thể sẵn lòng lấy ra nhiều tiền như vậy sao? Giang Sách, có lẽ lúc này đây nhà của chúng ta thật sự tiêu tùng rồi.” 

Giang Sách không nói thêm gì, chỉ nhìn vào đôi mắt cô. 

Một lát sau, anh chỉ lưu lại ba chữ quen thuộc kia: “Tin tưởng anh.” 

Giang Sách xoay người đi tới cửa, nhìn vào mắt đám người Bệnh Lão Hổ, lạnh nhạt nói: “Cho các người mười phút để rời đi, nếu không đi thì tự gánh lấy hậu quả.” 

Bệnh Lão Hổ vui vẻ: “Ái chà, còn dám hù dọa ông đây? Mày cho là ông đây dễ lừa gạt thế à? Nhóc con, không lấy tiền ra thì đời này mày cũng đừng mong ra khỏi cái cửa này!” 

Giang Sách khẽ lắc đầu, lấy di động ra lật xem danh sách. 

Bệnh Lão Hổ cười ha ha, nói: “Lướt, tiếp tục lướt đi, ngược lại tao muốn xem thử phế vật như mày có thể có ai nhảy ra chạy tới cứu mày đây.” 

Giang Sách bỏ qua lần lượt từng cái tên, những người này tuy rằng có thể dễ dàng giải quyết xong xuôi Bệnh Lão Hổ, nhưng bọn họ đều có quan hệ mật thiết với phương Tây và người tổng phụ trách, Giang Sách vẫn không muốn để bọn họ bại lộ trước mặt nhà họ Đinh cùng với Doanh nghiệp Thiên Đỉnh quá sớm. 

Cuối cùng, anh lướt tới một cái tên quen thuộc mà lại có thể có tác dụng: Long Trọc Đầu. 

Bây giờ cũng tới lúc băng đảng Trọc Đầu phát huy tác dụng. 

Giang Sách bấm điện thoại trước mặt Bệnh Lão Hổ, bảo Long Trọc Đầu đem vài người sang đây hỗ trợ giải quyết chút vấn đề. 

Bệnh Lão Hổ cười lạnh: "Còn gọi thêm người sao? Ha ha, nói cho mày biết, mày có gọi thêm ai cũng vô dùng. Toàn bộ thành phố Giang Nam, có ai không nể mặt Bệnh Lão Hổ tạo ba phần?" 

Giang Sách cúp điện thoại, im lặng đứng chờ. 

Đinh Mộng Nghiên lo lắng tự lẩm bẩm: "Cũng không biết Giang Sách định gọi ai tới?" 

Định Khải Sơn cười ha hả: Dựa vào nó sao? Nghèo như vậy có thể gọi ai tới chứ?" 

Chưa đầy mười phút sau, ba chiếc xe van màu trắng chạy đến. 

Cửa xe mở ra, một đám đầu trọc nhao nhao xuống xe, trên tay ai cũng cầm vũ khí. 

Bệnh Lão Hổ nhìn một hồi, ban đầu còn hơi sợ hãi nhưng khi gã nhìn thấy người cầm đầu là Long Trọc Đầu thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. 

Gã cười tủm tỉm ra đón. 

"Anh Long, sao anh lại tới đây? Nghe nói dạo này anh không làm ăn mấy chuyện này nữa, sao lại chạy tới đây tranh giành mối làm ăn này của anh em tôi?" 

"Tôi nói với anh này, tổng giám đốc Tây Môn giao việc này cho tôi trước. Có trước có sau, anh Long, anh cũng không thể tranh giành với tôi được." 

Gã nghĩ Long Trọc Đầu đến đây để cướp mối làm ăn. 

Long Trọc Đầu nhìn Bệnh Lão Hổ, sau đó nhìn sang đám Giang Sách rồi cười. 

"Bệnh Lão Hổ, cậu đang thu tiền à?" 

"Vâng." 

Đọc truyện chữ Full