DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 82 "Chẳng phải anh tới thì biết sao?" 

Đinh Khải Sơn vung tay rời đi, sốt ruột chạy một mạch về nhà. Đinh Mộng Nghiên gục mặt xuống bàn khóc một hồi mới từ từ đứng dậy rời đi. 

Khoảng một tiếng sau, hai người lần lượt về đến căn biệt thự cũ. 

Cũng giống như lần trước, cửa lớn đã bị người ta chặn lại. Nhưng lần này không còn là đám đòi nợ của Bệnh Lão Hổ mà lại là nhân viên của tòa án. 

"Lần này lại là chuyện gì xảy ra?" Đinh Khải Sơn đi tới hỏi. 

Tây Môn Tuấn đẩy kính lên rồi lạnh lùng nói: "Xin tự giới thiệu, bên cạnh tôi là nhân viên xử lý tranh chấp nợ nần mà tòa án cử đến, ngài Trần Chiêu." 

"Ngài Trần Chiêu là người do tòa án phái đến, nếu các người còn dám ra tay không đơn giản là trả nợ nữa." 

Định Khải Sơn gật đầu: "Vâng vâng vâng, tôi hiểu. Chúng tôi chắc chắn sẽ không động thủ. Chỉ là 900 triệu thật sự nhiều lắm, làm sao có thể lập tức trả hết được?" 

Trần Chiêu đứng dậy: "Điều này tòa án chúng tôi đương nhiên hiểu rõ, cũng không định ép các ông trả một lúc như vậy. Hôm nay tôi đến gặp các ông cũng là mong các ông đưa ra một phương án xử lý thỏa đáng. Các ông làm sao chuẩn bị được số tiền kia? Lúc nào trả hết? Chia ra mấy lần trả? Mỗi lần trả bao nhiêu? Tiền lãi tính như thế nào? Phải trả lời những ý trên rõ ràng." 

Sắc mặt Đinh Khải Sơn tối sầm lại. Đây chẳng phải đang làm khó bọn họ sao? 

Bọn họ làm gì có tiền trả nợ? 

Cho dù có chuẩn bị phương án thỏa đáng thì cũng không được, cũng không thể nói với đối phương là trả nợ cả đời được. Huống hồ làm việc cả đời cũng chưa chắc kiếm được chín mươi vạn. 

Trần Chiêu nhìn xung quanh rồi hỏi: "Người nợ tiền Giang Sách đang ở đâu?" 

Vừa nhắc tới Giang Sách, Định Khải Sơn lập tức nổi giận đùng đùng: "Không biết thằng đó đã chạy đi đâu rồi." 

"Không biết?" Trần Chiêu lạnh lùng nói: "Các ông đừng tưởng trốn là được, nếu dám như bỏ trốn thì tôi càng nặng thêm một mức. Tôi khuyên các ông nên giao Giang Sách ra ngay." 

"Cậu.." Đinh Khải Sơn cắn răng không biết nên nói thế nào cho phải. 

Giang Sách đã rời đi từ sáng sớm, cũng không nói rõ là đi đâu. Quan trọng hơn cả là điện thoại anh vẫn luôn tắt máy, như vậy tìm thế nào đây? 

"Định Khải Sơn thậm chí còn hoài nghi có phải Giang Sách đã bỏ trốn rồi hay không? 

Giang Sách mà chạy thì tất cả khoản nợ kia đều đổ lên đầu gia đình Định Khải Sơn. Nghĩ đến đây, Đinh Khải Sơn muốn tự tử cho xong. 

"Giang Sách ơi là Giang Sách, ông đây bị cậu lừa thảm quá." 

Đúng lúc này... 

"Tút tút tút tút tút tút." Điện thoại Tây Môn tuấn vang lên một hồi chuông, là một dãy số lạ. 

Anh ta nhận điện thoại xong thì lễ phép hỏi: "Xin chào, xin hỏi ngài là?". 

"Giang Sách." 

Giang Sách? Giang Sách! 

Trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tây Môn Tuấn. Giang Sách, người được cho là đã bỏ trốn, sao có thể đột nhiên gọi điện thoại cho Tây Môn Tuấn? Anh muốn làm gì? 

Tây Môn Tuấn bình tĩnh nói: "Giang Sách, anh gọi cho tôi có gì không?" 

"Chẳng phải anh muốn tôi trả tiền sao?" 

"Thế nào? Anh có tiền trả rồi sao? Tôi còn tưởng anh sẽ cố tình bỏ trốn vì không trả nổi chứ." 

Âm thanh lạnh lùng mà khiêu khích của Giang Sách vang lên ở đầu bên kia điện thoại: "Bây giờ tôi đang ở tòa án, anh qua đây một chút. Chúng ta cùng nhau thanh toán nợ nần." 

Tây Môn Tuấn giật mình. Thanh toán? Nói như vậy là Giang Sách đã có tiền trả nợ sao? 

Anh ta luôn cảm thấy Giang Sách không phải người bình thường, nhưng cũng không ngờ Giang Sách có thể chuẩn bị đủ tiền trả nợ trong hai ngày ngắn ngủi. Làm sao anh làm được như vậy? 

"Giang Sách, anh thật sự đang ở tòa án sao? Nếu như tôi đến đó mà không gặp được anh thì tội của anh càng nặng hơn. Biết rõ chưa?" 

"Chẳng phải anh tới thì biết sao?" 

Lạch cạch, điện thoại đã cúp máy. 

Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt. Không ai ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy. 

Ngoại trừ Đinh Mộng Nghiên thì ai cũng cho rằng Giang Sách đã bỏ trốn, kết quả người ta lại chủ động tới tòa án, chủ động gọi điện thoại để trả nợ. 

Ha ha, có ai mà ngờ chứ? 

Đọc truyện chữ Full