DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 99 Cả đám người đều gật đầu. 

Tô Hồng Văn nói: "Cháu trai Trịnh Vận, cháu mua quà này quý quá, thật sự chú không biết cảm ơn cháu thế nào mới phải.” 

Trong lòng Trịnh Vận trở nên vui vẻ. 

Có thể lấy được sự hài lòng của Tô Hồng Văn thì tương lai cũng có thể thuận lợi cưới được con gái ông ta. 

Rèn sắt khi còn nóng, Trịnh Vận tiếp tục nói: "Chức năng của thiết bị hỗ trợ không chỉ là cái ghế ngồi” mà nói còn có rất nhiều công năng, ví dụ như nó sẽ phân tích hành vi rồi phán đoán chính xác xe, người ngồi bên trên muốn gì và giúp người đó hoàn thành. Bây giờ cháu sẽ làm cho mọi người nhìn một chút.” 

Trịnh Vận tìm công tắc trên thiết bị hỗ trợ, anh ta nhớ rõ thiết bị hỗ trợ cấp B có một cái chốt mở, ấn vào đó là có thể khởi động rồi. 

Lần tìm khắp nơi cũng không thấy nút khởi động của thiết bị hỗ trợ đâu. 

Ngay lúc anh ta đang sứt đầu mẻ trán, Giang Sách đi tới ấn tay vào bên cạnh thiết bị rồi nói chỉ: "Máy này không cần chốt, chỉ cần có dấu vân tay là có thể mở rồi." 

Nói xong Giang Sách đưa ngón tay đặt áp xuống thiết bị hỗ trợ, trong máy mắt thiết bị đã được khởi động. 

Một màn kinh ngạc xảy ra, thiết bị hỗ trợ dự đoán chính xác bà ngoại muốn nói gì, sau đó tự động nói ra với người khác mà không cần bà ngoại phải lên tiếng. 

Nó không những làm giảm gánh nặng cho bà cụ mà còn có thể khiến mọi người nghe được rõ ràng. 

Tô Hồng Vân mặt mày rạng rỡ nói: "Tốt, cái thiết bị này rất tốt, tương lai tôi có thể nói chuyện với mẹ rồi." 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trịnh Vận bằng ánh mắt tán thưởng. 

Trịnh Vận kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hướng về phía Giang Sách nói: "Thế nào, nhìn thấy sự chênh lệch chưa? Anh so với tôi khác một trời một vực." 

Lời còn chưa dứt, Tô Hồng Văn bên kia đã tò mò hỏi: "Mà này... Giang Sách, làm sao cháu biết thiết bị hỗ trợ này mở bằng vân tay?" 

Trịnh Vận hừ lạnh một tiếng: "Mèo mù gặp chuột chết thôi." 

Tô Hồng Văn nhíu nhíu mày: "Vậy tại sao vân tay của Giang Sách lại có thể khởi động thiết bị này được?" 

"Cái này..." 

Trịnh Vận nhất thời nghẹn họng, anh ta cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào. 

Giang Sách đưa tay lên tay đẩy của thiết bị hỗ trợ, lúng túng tằng hắng một cái: "Cái kia... Kỳ thực thiết bị hỗ trợ này... Là tôi mua cho bà ngoại." 

Không khí của nơi này trong nháy mắt rơi xuống mức đóng băng, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ xấu hổ. 

Thậm chí có những người cũng không kịp phản ứng lại khi rượu trong tay bị đổ, họ lần lượt nhìn Giang Sách, nhìn Trịnh Vận, nhìn thiết bị hỗ trợ cấp S kia. 

Trịnh Vận vui vẻ cười khúc khích: "Này này này, anh mẹ nó nói cái rắm thối gì vậy? Anh mua? Anh có tư cách gì mà mua? Hơn nữa, anh biết một cái thiết bị như vậy mất bao nhiêu tiền không? Anh mua được sao?" 

Giang Sách nhún nhún vai chỉ vào công tắc vân tay. 

"Không tin thì cậu có thể tới thử xem, xem thử vân tay của cậu có thể tắt mở được thiết bị hỗ trợ này hay không." 

Tim Trịnh Vận nhảy loạn xạ, muốn thử lại không dám thử. 

Giang Sách tiếp tục nói: "Với lại mọi người trên bàn rượu vừa rồi cũng đều nghe rõ ràng, cậu luôn miệng nói thứ mà cậu đặt chính là một thiết bị hỗ trợ cấp B, cậu nhìn lại thiết bị này thử xem, là cấp S, rất rõ ràng không phải là của cậu đâu đấy." 

Cả đám người đều gật đầu. 

Mọi người vừa rồi đúng thật là nghe rõ ràng, dựa theo lời này mà nói thì thiết bị hỗ trợ trước mắt đây chính xác không phải là thiết bị mà Trịnh Vận mua. 

Thật buồn cười là Trịnh Vận chẳng hề biết điều đó, tự cho là thiết bị hỗ trợ cấp S là anh ta mua. 

Tất cả những người mới vừa thổi phồng Trịnh Vận lúc này đều lộ ra vẻ chán ghét, thậm chí còn có người nhổ nước bọt xuống đất. 

"Thấy gớm, không phải là đồ của mình mà cứ ngang bướng nhận là của mình, cái gì vậy trời?" 

"Tự mình mua là đồ cấp B, đừng nên cầm đồ cấp S của người ta rồi nhận là của mình, ha ha, từng gặp người không biết xấu hổ rồi nhưng chưa gặp người không biết xấu hổ thế này." 

Trịnh Vận là một người cực kỳ sĩ diện, lúc này bị mọi người chỉ trích, khuôn mặt không bình tĩnh nổi nữa. 

Đúng vào lúc này, phía sau cánh cửa lại có một nhân viên giao hàng đi tới. 

Đọc truyện chữ Full