DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 103 “Không ăn, ta không ăn!” 

Tại hiện trường đã kê sẵn hai chiếc bàn lớn được để trống phía trên, một chiếc chứa đầy các món ăn của Robert, chiếc còn là của Nhiếp Tranh, bên trên lại chỉ để một cái bình. 

Đầu tiên phải kể đến phải là các món ăn của Robert, sau khi thức ăn được mở nắp, các món ăn tinh xảo đều lộ ra bên ngoài. 

Năm màu rực rỡ sắc thái đa dạng, phong phú vô cùng. 

Hương thơm thoang thoảng phiếu tán trong không khí, vương vấn khắp mọi nơi khiến người xem phải nuốt nước miếng liên tục. 

Không riêng gì màu sắc đẹp đẽ, mùi hương mê người, mà chạm khắc cũng vô cùng tinh xảo, cho dù ở đẳng cấp nào thì đây cũng là những món ăn tuyệt vời nhất cho một bữa tiệc hoàn hảo long trọng. 

Nhìn lại cái bình của Nhiếp Tranh một chút: chất liệu bằng đất nung vừa xấu xí lại thô kệch, đơn giản là không thể so sánh cùng nhau. 

Cũng giống như một vị công chúa cao quý cùng một cô thôn nữ nghèo khổ, giữa hai người tựa hồ không không có điểm chung gì có thể mang ra so sánh, tựa như một trời một vực. 

Tô Trung Nguyên thấy món ăn của Nhiếp Tranh không nén được buông lời châm chọc mỉa 

mai: “Nhìn đi, ông ta lắc qua lắc lại cả nửa ngày, kết quả là làm ra một thứ rác rưởi như thế này? Hãy nhìn những món ăn ngon lành của Robert mà xem, mỗi một món ăn đều có thể dùng từ tác phẩm nghệ thuật để hình dung cũng không quá đáng, thể nào, bây giờ thì đã biết cái gì gọi là chênh lệch chưa?” 

Nhiếp Tranh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đúng thật, nói về sắc hương vị và hình dáng bên ngoài, bất kì một món ăn nào ở trên bàn của ngài Robert đều hấp dẫn hơn của tôi.” 

“Coi như ông còn biết được bản thân mình có khả năng gì.” 

“Nhưng mà..” Nhiếp Tranh hai mắt lộ ra một đạo quang mang: "Điều quan trọng nhất của các món ăn là phải làm người ăn cảm thấy hài lòng, món ăn đó phải khiến cho người thưởng thức chúng ăn như muốn nuốt cả ngón tay vào bụng. Nếu như chỉ tập trung chú trọng vào vẻ bề ngoài mà bỏ qua giá trị nội tại bên trong của chính các món ăn, ngược lại thật sự không đáng” 

Tô Trung Nguyên giễu cợt: “Được thôi, đã thể tôi sẽ khiến cho ông chết được nhắm mắt. Hiện tại chúng ta liền đem hai bàn đồ ăn đưa lên cho mẹ của tôi ăn thử, ai ăn ngon hay không, nhìn liền biết được ngay thôi.” 

Nói xong ông ta liền bưng lên một chén điểm tâm đi tới trước mặt bà cụ. 

“Mẹ, mẹ há miệng ra. Đây là bánh sinh nhật do ngài Robert chính tay làm, mẹ cắn một miếng thử xem sao.” 

Tô Trung Nguyên đem bánh ngọt đút vào miệng bà cụ, kết quả... 

Bà cụ lập tức quay phắt mặt đi, rất ghê tởm nói: "Không ăn, không ăn." 

Sắc mặt Tô Trung Nguyên lập tức trầm xuống: "Mẹ, món này ngon lắm, mẹ ăn một chút đi." 

"Không ăn, có mùi khó chịu lắm." 

"Có mùi?" 

Tô Trung Nguyên cầm thử một miếng đưa lên mũi ngửi thử, không có mùi gì hết mà. 

Tô Cầm ở bên cạnh thấy thế trong lòng thật vui vẻ, ngoài mặt vẫn giả bộ nói: "Mẹ có khẩu vị khác với người bình thường, khi người khác ngửi cảm thấy mùi vị rất thơm ngon nhưng mẹ ngửi vào lại cảm thấy hôi thối, cũng không có gì phải ngạc nhiên đầu." 

Tô Trung Nguyên không hiểu rõ chân tướng bên trong, còn muốn mạnh mẽ ép bà cụ ăn một miếng, kết quả lại bị bà cụ cầm lấy ném trên mặt đất. 

“Không ăn, ta không ăn!” 

Tô Trung Nguyên không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy đặt bánh ngọt xuống đổi lấy một bát canh, còn chưa kịp bưng lên đã bị bà lão lần nữa hất đổ. 

Nhiều lần liên tiếp, bà cụ hoặc lật úp bát đĩa hoặc quay mặt đi nhất quyết không ăn. 

Đến cuối cùng, một bàn toàn những món ngon mỹ vị, bà cụ cũng không đụng đến một miếng nào, Tô Trung Nguyên gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi. 

Ông ta không thể nào tin được kết quả này, cầm đũa tự mình nếm thử, những món ăn này Robert làm không tệ, rất ngon, làm sao có thể.. 

Giang sách cười, nhàn nhạt nói: “Xem ra, vị đầu bếp đẳng cấp thế giới này của ông cũng không thể làm cho Bà cụ cảm thấy vừa lòng?” 

Tô Trung Nguyên tức giận thở không ra hơi, gầm lên: "Mẹ tôi chẳng qua gặp chút vấn đề về ăn uống, bà không thèm ăn cho nên dù ai làm bà cũng không thích, đó vốn không phải là lỗi của ngài Robert.” 

“Phải không?” 

Nhiếp Tranh đứng dậy, đem nắp bình thức ăn mở ra, trong nháy mắt mùi hương bốc lên, xông thẳng vào mũi mọi người. 

Đọc truyện chữ Full