DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 139 Vĩnh viễn không thể 

Đang cập nhậ

Chỉ vì gia đình của những học sinh khác tặng nhiều hơn, cộng thêm Cố Vĩnh Lượng không hợp yêu cầu nên Cam Đức Dương mới có thể "liêm khiết" như the. 

Đến nước này, Cốt Lang cũng không biết nên làm gì cho phải. 

Giang Sách vẫn luôn im lặng bước đến rồi mở miệng hỏi: "Hiệu trưởng, ông vừa nói trường học có tiêu chuẩn dành cho phụ huynh học sinh, có thể cho tôi hỏi tiêu chuẩn cụ thể là gì không?" 

Cam Đức Dương cười: "Cũng không phải là yêu cầu nghiêm khắc gì, chỉ là 

muốn phụ huynh học sinh có công việc ổn định, là một công dân có chí tiến thủ, đóng góp tốt cho xã hội." 

Giang Sách gật đầu: "Trước khi Cốt Lang có vài hành vi bất chính, nhưng bây giờ cậu ta đã tìm được công việc ổn định ở Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, sau này sẽ không động vào những chuyện ngổn ngang kia nữa, cũng coi như là có chí tiến thủ rồi chứ?" 

"Còn nữa, cha mẹ làm sai không thể liên lụy tới đứa trẻ. Cốt Lang có làm sai đi chăng nữa thì cũng do cậu ta tự mình gánh chịu. Ông không thể bắt Cố Vĩnh Lượng chịu phạt, càng không thể khiến thằng bé không biết chữ chứ? Việc này không hợp lý chút nào." 

Hiệu trưởng Cam Đức Dương không vui. 

"Ha ha, nói như vậy khác nào tôi là người xấu?" 

"Là tôi cố ý không cho con trai anh ta đọc sách sao? Chẳng phải do anh ta suốt ngày lăn lộn bên ngoài, danh tiếng rơi xuống vực." 

"Phụ huynh các học sinh khác sợ con anh ta làm hư con bọn họ, chuyện này có lỗi sao? Tôi thân là hiệu trưởng, đương nhiên phải nghiêm khắc sàng lọc những phụ huynh không lành mạnh, không thể để một con sâu làm rầu nồi canh." 

(D 

"Tôi hao tâm tổn trí như thế, tôi có dễ dàng không chứ?" 

"Làm sao khi tới miệng anh, tôi lại trở thành kẻ có lỗi chứ? Anh có biết nói đạo lý hay không?" 

Giang Sách thở dài rồi hỏi thẳng: "Rốt cuộc phải thế nào ông mới bằng lòng cho Cố Vĩnh Lượng đi học?" 

Cam Đức Dương vui vẻ: "Anh sai rồi, không phải tôi không cho thằng bé đi học, mà là phụ huynh thằng bé không cho. Cũng khéo, hôm nay toàn bộ phụ huynh của lớp đều đến đây, tôi vốn định nhấn mạnh nội dung học kỳ mới và nội quy trong trường với mọi người. Hai người đã kiên trì như vậy thì lát nữa chờ các phụ huynh khác đến, các anh tự mình đi thuyết phục bọn họ đi." 

"Nếu những nhà khác đều đồng ý thì tôi cũng chấp nhận. Thế nào, như vậy công bằng chưa?". 

Giang Sách gật đầu, "Hợp lý." 

Anh nhìn về phía Cốt Lang: "Chờ lát nữa phụ huynh nhà khác đến, cậu chịu khó ăn nói cho tốt để mọi người đồng ý." 

"Được, tôi sẽ cố gắng." 

Cam Đức Dương ở bên cạnh cười lạnh. Muốn những phụ huynh khác đồng ý? Ha ha, căn bản không có khả năng. 

Trong đó có không ít người từng bị Cốt Lang ức hiếp. 

Bọn họ bình thường không tìm được cách báo thù Cốt Lang, lúc này chẳng lẽ không tranh thủ cơ hội chèn ép anh ta đến chết? 

Đứa con Cố Vĩnh Lượng của anh ta muốn đi học? 

Vĩnh viễn không thể 

Cam Đức Dương khẽ nói: "Hừ, đứa trẻ ngu ngốc này cứ chờ đến lúc không chỗ nào nhận, sau này lớn lên làm lưu manh như ba nó đi!" 

Đợi khoảng nửa tiếng sau, tất cả phụ huynh đã đến. 

Cam Đức Dương dẫn đám người Cốt Lang tới phòng học, nói rõ với mọi người mục đích với mọi người xong thì tất cả phụ huynh đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ. 

Có người còn cười trên nỗi đau người khác, ước gì được thấy con trai Cốt Lang không được đi học. 

Cốt Lang nén giận, cố gắng mỉm cười nói với mọi người: "Tôi biết mấy năm nay tôi đã làm nhiều chuyện sai, nhưng tôi làm sai tôi sẽ tự chịu, không thể liên lụy đứa nhỏ chứ." 

"Hơn nữa bây giờ tôi đã biết sai, ngài Giang Sách đây đã giới thiệu cho tôi một công việc văn phòng đáng tin. Cho nên tôi cầu xin mọi người cho tôi một cơ hội để sửa sai, để con trai tôi có thể đi học." 

Từng câu từng chữ của Cốt Lang đều vô cùng thành khẩn. 

Nhưng thật sự không có ai đồng tình với anh ta. 

Một gia đình không nhịn được mà nói: "Nói xong chưa? Có thể cắt được chưa? Hôm nay chúng tôi mở cuộc họp phụ huynh, bàn bạc quy định chứ không phải nghe anh nhảm nhí cả buổi" 

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa. 

"Đúng vậy đó, anh cứ đứng đây nói nhảm rất lãng phí thời gian của chúng tôi đó?" 

Đọc truyện chữ Full