DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 146 Đúng là mơ mộng hão huyền! 

Mộc Dương Nhất nhìn Giang Sách, hai người cùng lúc lộ ra vẻ mặt khó xử. 

Mộc Dương Nhất cúi đầu, than thở một câu: “Anh cả, tình trạng này của anh là sao?” 

Anh xấu hổ tằng hắng một cái: “Tạm thời chưa nói rõ được.” 

Trước mắt bao người, anh cất bước đi tới trước bàn làm việc của tổng phụ trách ngồi xuống. 

Diêm Quan Vũ và thư ký nhìn đến choáng váng mặt mày. 

“Này, anh làm gì vậy? Chỗ đó mà anh cũng ngồi được sao?” 

“Không biết trên dưới, nhanh đi xuống đi!” 

Anh cười khổ lắc đầu. 

Mộc Dương Nhất bước lên phía trước một bước, giải thích nói: "À... Hai vị, vị này chính là người mà hai vị muốn tìm, tổng phụ trách khu vực Giang Nam.” 

Cảnh tượng một lần nữa lại lâm vào tình huống khó xử. 

Diêm Quan Vũ và thư ký ngây ra như phỗng, miệng há to, nhìn Giang Sách ngồi ở chỗ đó, nửa ngày trời không thốt lên lời. 

Những thứ đã chuẩn bị từ trước đó, giờ biến mất sạch sẽ, không còn chút 

tăm hơi. 

Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông lôi thôi lếch thếch như vậy lại chính là người tổng phụ trách của toàn khu Giang Nam cơ chứ? 

Bất kể là tuổi tác hay hình tượng, chúng đều khác xa tưởng tượng trong đầu Diêm Quan Vũ đến cả ngàn dặm. 

Anh ta thậm chí còn bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh. 

Nếu như là người khác nói với anh ta, chàng trai đang ngồi kia là người tổng phụ trách của toàn khi Giang Nam, anh ta tuyệt đối sẽ không tin, nhưng những lời này lại phát ra từ chính miệng của Mộc Dương Nhất, kết hợp với những biểu hiện dọc theo đường đi của Giang Sách thì anh ta đã thông suốt, về cơ bản việc Giang Sách là tổng phụ trách không có gì phải bàn cãi. 

Chỉ là... 

Thực sự chuyện này khiến người ta rất khó tin! 

Giang Sách cũng biết điều đó, cho nên lúng túng sờ mũi một cái, cố ý tìm chuyển chủ đề: “Phó cục trưởng Diêm, không phải anh nói có chuyện muốn tìm tôi sao?” 

“À, đúng đúng đúng.” 

Diêm Quan Vũ lúc này mới nhớ tới mục đích lần này mình đến đây, mặc kệ hình tượng của đối phương trong thực tế và tưởng tượng của mình khác nhau như thế nào, dù sao người tổng phụ trách này cũng không phải là giả, cứ nộp phương án lên trước đã rồi mọi chuyện tính sau. 

Anh ta cẩn thận lấy xấp kế hoạch mà bản thân đã chuẩn bị từ trong túi ra, hai tay cung kính đẩy về phía trước mặt Giang Sách. 

Giang Sách dùng một tờ khăn giấy lau hai bàn tay sạch sẽ rồi mới mở bản kế hoạch kia ra xem. 

Sau khi mở ra và đọc kĩ... 

Trong lòng Diêm Quan Vũ buồn bã không nguôi, trái tim anh ta mách bảo rằng, phương án lần này anh ta đưa lên lại không có kết quả gì rồi. 

Trước tiên không nói đến kế hoạch này tốn bao nhiêu tiền bạc, thời gian và công sức, ngược lại còn không thu được chút lợi ích thiết thực nào, hơn nữa lúc ở chỗ cầu thang vừa rồi, bọn họ còn lỡ miệng mắng nhiếc Giang Sách, riêng chuyện đó thôi cũng khiến bọn họ hứng đủ rồi. 

Ngày hôm nay bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi tòa cao ốc này đã phải thắp nhang lạy các cụ phù hộ rồi, còn muốn bản kế hoạch của mình được thông qua? 

Đúng là mơ mộng hão huyền! 

Đáy lòng Diêm Quan Vũ nổi lên sự hối hận chưa từng có, trước khi tới đây là anh ta đã không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận rồi lại phải cẩn thận thêm thêm nữa, nhân viên trong tòa cao ốc này không có người nào đơn giản, không thể đắc tội. 

Kết quả thì sao, anh ta trực tiếp đắc tội với người tổng phụ trách rồi! 

Mọi thứ coi như chấm dứt. 

Diêm Quan Vũ đứng đó không ngừng thở dài. 

Giang Sách ngồi ở trên ghế làm việc, lật giở xem xét từng trang trong bản kế hoạch mà Diêm Quan Vũ đưa thật kĩ càng, khoảng nửa giờ sau, khi đã xét duyệt xong, Giang Sách với khuôn mặt vô cùng hài lòng đặt bản kế hoạch xuống. 

Anh rất vui vẻ nhìn Diêm Quan Vũ, nói: “Tốt lắm, Diêm Quan Vũ, phương án mà cậu đưa lên quả thực là một phương án vô cùng tuyệt vời, hướng tới lợi ích và sự phát triển của người dân! Tôi cảm thấy may mắn khi có cậu xuất hiện ở trong công ty!” 

Diêm Quan Vũ nghe vậy nhưng cũng không lấy làm quá khích, anh ta biết, những lời có cánh này chẳng qua chỉ là một lí do thoái thác trá hình mà thôi. 

Anh ta có thể đoán trước được nội dung phía sau những lời này. 

Đọc truyện chữ Full