DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 149 “Thuộc hạ đã rõ!” 

"Tôi nói này Tây Môn Tuấn, anh đây là đang nâng người khác lên rồi tự dìm uy phong của chính mình xuống hay sao? Không phải chỉ là một lính mới quèn và một người đàn bà thối tha thôi hay sao? Có cái gì phải sợ?” 

“Nhìn bộ dáng sợ đến ngốc của cậu, có phải thất bại cũ đã đánh bại cậu hoàn toàn, cậu không thể thoát ra khỏi đó được nữa đúng không?” 

Tây Môn Tuấn cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bách Tín Hồng. 

Quả thực sai lầm trước của anh ta là quá nghiêm trọng, trực tiếp khiến cho xí nghiệp Thiên Đỉnh mất đi một cây hái tiền là Văn phòng khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. 

Tây Môn Tuấn cũng vì sự kiện đó mà hình thành một vết thương tâm lý vô cùng lớn, anh ta không thể nào thoát ra khỏi đó. 

Bách Tín Hồng đã nhắm ngay vào điểm đó, trực tiếp rạch thêm vào vết sẹo đó vài nhát dao. 

Tôn Vĩnh Trinh xua xua tay, nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, mấy cậu nói đều có lý. Chúng ta không thể xem thường Giang Sách, những cũng không thể tự hạ thấp ý chí của chính mình.” 

“Không phải Giang Sách dự định tổ chức lễ khai trương thật hoành tráng hay sao?” 

20 

“Tôi sẽ để cho anh ta được mở rộng tầm mắt, cho anh ta biết kết cục của việc đối địch với Tôn Vĩnh Trinh sẽ thảm tới cỡ nào.” 

Bách Tín Hồng gật đầu, “Chủ tịch, chuyện này anh cứ giao cho tôi xử lí đi! Anh ta tổ chức buổi lễ khai trương, vậy chắc chắn sẽ mời một vài minh tinh tham dự nhỉ? Ha ha, tôi lập tức đi loan tin tức, ai dám đến dự lễ của công ty giải trí Ức Mạch, tương lai sẽ không được nhận bất cứ tài nguyên gì từ Bá Khống nữa, người đến tham dự sẽ nằm trong danh sách đen của Bá Khống và bị chặn vĩnh viễn!" 

Dựa vào quyền thế của công ty giải trí Bá Khổng, một khi bị chặn đứng tài nguyên như thế, chẳng khác nào bị trục xuất khỏi thành phố Giang Nam. 

Bất luận là minh tinh nào cũng không gánh được tổn thất nặng nề như vậy! 

Tôn Vĩnh Trinh gật đầu, “Cách này tốt đó, mau chóng đi triển khai. Đến lúc đó không có một minh tinh nào xuất hiện, tôi muốn xem xem Giang Sách sẽ tổ chức lễ khai trương như thế nào. Đến lúc đó nói không chừng sẽ phải bỏ tiền thuê một vài hot girl mạng về để hát nhảy tạo không khí, thế thì hẳn họ sẽ bị người trong giới cười cho không thể ngóc đầu lên được.” 

Bách Tín Hồng đứng lên, phủi bụi trên quần áo, 

"Vậy hôm khác nói chuyện tiếp, chủ tịch, tôi lập tức đi làm việc.” 

“Ừm, đi đi.” 

Bách Tín Hồng ngẩng đầu rời đi, lúc ngang qua người Tây Môn Tuấn, anh ta còn cố ý phủi bụi hướng về phía anh ta, vô cùng nghênh ngang và kiêu ngạo. 

Tây Môn Tuấn kiềm chế bản thân để không tức giận. 

Sau khi Bách Tín Hồng rời đi, Tây Môn Tuấn nói: “Chủ tịch, Bách Tín Hồng là một người rất kiêu ngạo và độc đoán, không thể so được với tính khí trầm ổn của Giang Sách, tôi lo rằng sẽ xảy ra chuyện.” 

“Có thể xảy ra được chuyện gì cơ chứ?” 

"Cái này tôi không thể nói chính xác được, nhưng tôi cảm thấy Bách Tín Hồng sẽ không áp chế được Giang Sách, nếu không chúng ta giúp anh ta một tay, thêm phần chắc chắn?” 

Tôn Vĩnh Trinh liếc xéo hắn, hỏi: “Cậu có kế hoạch gì?” 

Tây Môn Tuấn cười cười, “Tôi biết một người, anh ta...” 

Tôn Vĩnh Trinh nghe xong thì cười ha ha. 

“Tốt, tốt, biện pháp này hay lắm!”. 

“Bây giờ cậu lập tức đi triển khai đi!” 

Tây Môn Tuấn đứng lên: “Thuộc hạ đã rõ!” 

Anh ta lập tức xoay người rời phòng làm việc, bắt tay vào việc xử lý lễ khai trương của công ty giải trí Ức Mạch. 

Tôn Vĩnh Trinh tựa lưng vào ghế ngồi, âm hiểm cười nói: "Giang Sách ơi là Giang Sách, tôi không tin là anh có thể vượt qua được kiếp nạn này! Lễ khai trương? Ha ha, tôi sẽ biến nó trở thành lễ đóng cửa!” 

“Để cho anh mất hết mặt mũi, xấu hổ trước mọi người, thậm chí tôi còn 

muốn khiến cho anh phải khóc lóc khổ sở nữa!” 

“Công ty giải trí Ức Mạch, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng” 

“Chờ xem, tôi sẽ từng bước từng bước hạ gục tất cả mọi thứ, dám đối địch với xí nghiệp Thiên Đỉnh, chỉ có một con đường chết mà thôi!” 

Trụ sở công ty giải trí Ức Mạch, văn phòng tổng giám đốc. 

Giang Sách nhìn cách trang trí sa hoa gọn gàng, cười nói: “Đan Đình, cô đúng là biết hưởng thụ mà.” 

Trình Đan Đình pha hai ly cà phê, bưng một ly đến cho Giang Sách. 

“Hưởng thụ cuộc sống là năng lực cơ bản của người sáng tạo nghệ thuật, nếu đến chuyện này mà còn không biết, thì không cần làm công việc này nữa.” 

Giang Sách mỉm cười lắc đầu, bưng cà phê lên uống một ngụm. 

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. 

Trình Đan Đình đi qua nhận điện thoại: “Alô, là ai vậy?” 

“Chị Đan Đình, là tôi, A Như.” 

“Chà, thì ra là A Như à, có chuyện gì vậy?” 

“Là như thế này, không phải lúc đầu tôi đã đồng ý với chị sẽ đến hát một bài vào ngày lễ khai trương ba ngày sau sao?” 

“Thành thật xin lỗi, bà nội tôi đột nhiên bị bệnh nặng, hai ngày này tôi cần phải ở bệnh viện chăm sóc bà nội, cho nên muốn hủy bỏ lịch trình sắp tới, chị xem có được không?” 

Người ta đã nói đến mức này, còn có gì mà không thể chứ? 

Đọc truyện chữ Full