DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 158 Đúng là một tên hề.” 

Dàn ngôi sao rời khỏi sân khấu, Trình Đan Đình đi lên sân khấu, nói vào microphone: “Phần văn nghệ hôm nay đến đây là kết thúc, lễ khai trương của Giải trí Ức Mạch đến đây cũng kết thúc. Nhưng mà vẫn hoan nghênh các vị tiếp tục ở lại thăm quan Giải trí Ức Mạch. Ngoài ra, trụ sở của công ty giải trí có một khu ẩm thực, hoan nghênh mọi người đến thưởng thức, nghỉ ngơi.” 

Sau lời giới thiệu ngắn ngủi, Trình Đan Đình đi xuống sân khấu. 

Đến lúc này, buổi lễ khai trương đã hoàn toàn kết thúc. 

Nhưng dư vị vẫn còn đọng sâu trong mọi người, rất lâu chưa thể tan đi, mặc dù đứng dậy rời đi, nhưng cũng chỉ là đi ăn một chút gì đó, hoặc là hưởng thụ một chút cảnh đẹp. 

Nơi có thể đi dạo trong trụ sở Giải trí Ức Mạch thật sự là quá nhiều. 

Thời gian một ngày, có khi còn chẳng đủ. 

Trình Đan Đình đi tới trước mặt Bách Tin Hoành, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Bách, anh cảm thấy buổi biểu diễn hôm nay của chúng tôi như thế nào?” 

Bách Tin Hoành vẫn còn chìm trong khiếp sợ chưa kịp lấy lại tinh thần. 

“Tổng Giám đốc Bách?” 

“À? Ừm, thì thì thì.” Bách Tin Hoành nuốt một ngụm nước miếng: “Tốt lắm, cũng hay, Giải trí Ức Mạch... cực kỳ tốt.” 

Anh ta cũng không biết nên nói thêm gì nữa, từ ngữ nghèo nàn tới mức chỉ có thể nói “tốt lắm”. 

Bách Tin Hoành đứng dậy lau mồ hôi: “Chuyện là, công ty tôi còn có việc, không thể ở lại lâu hơn. Hẹn gặp lại.” 

Anh ta nhanh chân xoay người rời đi, không muốn ở lại thêm dù chỉ một giây. 

Trình Đan Đình khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Bách Tin Hoành, “Hừ” một tiếng. 

Giang Sách đi tới nói: “Khách quý tôi mời đến thế nào?” 

Trình Đan Đình giơ ngón tay cái lên: “Nếu biết anh có năng lực lớn như vậy từ trước thì tôi chẳng cần lo lắng giùm cho anh. Giang Sách, tôi thật sự không thể tin anh lại có mối quan hệ rộng như vậy, chà chà, hôm nay xem như là tôi được mở mang tầm mắt.” 

Giang Sách cười, nhìn bóng dáng của Bách Tin Hoành hỏi: “Anh ta nói như thế nào?” 

“Anh ta? Ha ha, đúng là một tên hề.” 

“Ngáng chân chúng ta mọi lúc mọi nơi, còn muốn đến xem chúng ta xấu hổ, cuối cùng cong đuôi chạy mất.” 

“Anh không thấy được gương mặt vừa rồi của Bách Tin Hoành đâu, chẳng khác gì là gan heo cả, làm tôi muốn chết vì cười.” 

Giang Sách nói: “Buổi lễ khai trương hôm nay chỉ mới bắt đầu, sau này còn nhiều cơ hội đấu với nhau, sớm muộn gì tôi cũng phải làm cho Giải trí Bá Khổng tiêu đời.” 

Hai người đang trò chuyện, La Thịnh ở bên kia đã đi tới. 

Giang Sách và Trình Đan Đình nhanh chóng đi lên đón tiếp. 

La Thịnh cười tủm tỉm hỏi: " Ân nhân Giang, biểu hiện hôm nay của tôi thế nào? 

Giang Sách chắp tay: “Hoàn hảo, không chê vào đâu được. Ông La, xem ra hôm nay tôi phải cảm ơn ông, nếu không có sự giúp đỡ to lớn từ ông, e là Giải trí Ức Mạch đã thất bại.” 

La Thịnh sờ râu: “Không cần khách sáo, cậu đã cứu cháu nội cưng của tôi, tôi chỉ trả lại cho cậu một ân tình mà thôi. Có điều đây là câu nói thật lòng, tôi giúp cậu không chỉ vì nợ nhân tình của cậu.” 

"Ồ?" 

“Mà vì là tôi suy nghĩ đến giới giải trí của cả thành phố Giang Nam.” 

La Thịnh đi về phía trước hai bước, thở dài nói: “Nhiều năm qua, Giải trí Bá Khổng đã khống chế chặt chẽ giới giải trí Giang Nam, tất cả nghệ sĩ đều chịu sự khống chế sắp xếp của bọn họ.” 

“Một nhà độc quyền, dẫn đến kết quả chính là hợp đồng không công bằng, độc tài chuyên chế.” 

“Vốn dĩ Giải trí Bá Khổng không coi nghệ sĩ là người, chỉ coi bọn họ giống như là cái cây rụng tiền. Dùng một tờ giấy hợp đồng trói chặt nghệ sĩ, ép buộc nghệ sĩ làm những việc không thích, quay phim rác, hát nhạc rác, bị rất nhiều người phản ảnh.” 

Đọc truyện chữ Full