DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 162 “Có nhìn thấy không?” 

Nhiếp Tranh im lặng không nói. 

Ba năm trước đây, vì Hoa Tưởng Dung có diện mạo xinh đẹp ngọt ngào nên bị người tìm kiếm ngôi sao phát hiện, sau đó được người đại diện Lưu Sùng ký hợp đồng. 

Vì theo đuổi danh lợi. 

Hoa Tưởng Dung “vứt chồng bỏ con” trải qua đóng gói của công ty lắc mình biến thành nữ sinh viên cao quý. 

Dựa vào diện mạo thanh thuần và giọng nói ngọt ngào, đã được một lượng lớn trạch nam ủng hộ. 

Sự nghiệp càng ngày càng phất lên. 

Hôm nay cô ta đi theo đoàn đội quay chụp đến nơi này sưu tầm phong tục, chụp một bộ ảnh ngọt nào thanh xuân ven đường dưới ánh mặt trời, trên đường đi có hơi đói bụng, nghe nói thực ăn ở quán cơm uyên ương này nức tiếng xa gần, nên muốn đến nếm thử. 

Nhưng mà lại trùng hợp như vậy, cô ta không ngờ rằng ông chủ nơi này lại là chồng cũ của cô ta? 

Hoa Tưởng Dung không vui quay mặt đi: “Thật là xui xẻo hết sức mà, gặp phải cặp ba con ôn thần này.” 

Có câu hổ dữ còn không ăn thịt con, tình thương của mẹ là vĩ đại, một người dù có ác, thì cũng không thể nào ác với con của mình. 

Nhưng Hoa Tưởng Dung thật sự đã phá vỡ những chuẩn mực của con người. 

Vốn dĩ cô ta không quan tâm đó là con gái của mình, cô ta chỉ để ý đến việc có đạt được nhiều người hâm mộ, kiếm càng nhiều tiền hay không. 

Nếu để người khác biết cô ta từng ly hôn, từng có con gái thì hình tượng ngọt ngào trong sáng sẽ không còn sót lại chút gì, đến lúc đó thì làm sao có thể lừa tiền đám trạch nam kia? 

Cho nên, với Hoa Tưởng Dung mà nói, chồng trước và con gái tương đương với kẻ thù của cô ta! 

Nhiếp Tranh là người có tố chất của một quân nhân, năng lực thừa nhận của tâm lý cực cao, nhưng dù vậy, khi nghe thấy Hoa Tưởng Dung nói ra những lời khắc nghiệt với con gái của mình, lửa giận trong lòng cũng không nhịn được mà bùng lên. 

“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, đến cả con gái của mình mà cô còn khắc nghiệt như vậy, cô có còn là con người không?” 

“Ha, ông nói chuyện kiểu gì vậy?” Hoa Tưởng Dung sốt ruột nói: “Con gái cái gì? Ông đừng nói hươu nói vượn, tôi vốn không có con gái!” 

Nhiếp Tranh cười ha hả: “Cũng đúng, Tiểu Vân là con gái tôi, không có liên quan gì với cô.” 

Hoa Tưởng Dung vui vẻ: “Tốt nhất không liên quan, tôi cũng không muốn có chút dính líu nào đến với loại người vô dụng như ông.” 

Cô ta giơ một bàn tay lên, bên trên năm ngón tay đều đeo nhẫn kim cương cực to. 

“Có nhìn thấy không?” 

“Nhẫn kim cương đó! Năm cái! Bây giờ tôi chính là nữ thần trong mộng của tất cả đàn ông.” 

“Tôi chỉ cần ngẫu nhiên gọi một tiếng anh trai tốt” sẽ lập tức có người đưa cho tôi từng cọc từng cọc tiền mặt. Mỗi ngày phòng làm việc của tôi đều nhận được hàng trăm bó hoa tươi, ông có biết không?” 

Hoa Tưởng Dung lại kề sát Nhiếp Tranh: “Ông nhìn lại ông đi, lăn qua lộn lại vẫn chỉ là một đầu bếp, vẫn chỉ là một đầu bếp một tay, cả đời này không có tương lai. Nếu không phải năm đó tôi nhanh chóng quyết định chia tay với tên phế vật như ông, chỉ sợ bây giờ tôi phải làm một bà nội trợ đáng thương, mỗi ngày quần quật với củi gạo mắm muối tương dấm trà.” 

“Nhiếp Tranh, ông nói xem ông là thứ thất bại gì thế này?” 

Nhiếp Tranh không nói gì, tuy rằng tức giận, nhưng ông ấy cũng không biết phải phản bác Hoa Tưởng Dung như thế nào. 

Huống chi, Nhiếp Tranh căn phản là không so được với sự giàu có của Hoa Tưởng Dung. 

Hoa Tưởng Dung nói: “Được rồi, tôi không muốn nói nhiều lời vô nghĩa. Vốn muốn ăn vài món, nhưng bây giờ đã tức đến no rồi.” 

Nhiếp Tranh hừ lạnh một tiếng: “Tức no rồi thì cô có thể đi được rồi.” 

“Đi? Dựa vào đâu mà tôi phải đi? Người nên đi là anh!” 

“Cái gì?”. 

Hoa Tưởng Dung vểnh cái chân đang bắt chéo, lạnh lùng nhìn Nhiếp Tranh: “Ông có thân phận gì, tôi có thân phận gì? Bây giờ tôi chính là nghệ sĩ nổi tiếng của thành phố Giang Nam, có bao nhiêu người cầu xin tôi đi diễn? Sao tôi có thể để cho phép hai ba con các người quấy rối tôi?” 

Đọc truyện chữ Full