DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 173 “Ông có thể cút rồi.” 

Điều này cũng không lạ khi Từ Dương Thúc có yêu cầu quá đáng như vậy. 

Trên mặt Trình Đan Đình đầy sự phẫn nộ, cô ấy rất muốn đuổi Từ Dương Thúc ra ngoài, nhưng cô ấy không thể làm như vậy được. 

Một khi trở mặt với Từ Dương Thúc, thì đồng nghĩa với việc cắt đứt tiền đồ của Đạo Thần. 

Không dễ dàng gì mới đào tạo ra được nghệ sĩ lưu lượng, không thể nói bỏ là bỏ được. 

Trình Đan Đình cố nở nụ cười, hỏi: “Ký mười năm quả thực là lâu quá rồi, ông chủ Từ, chúng ta mỗi người nhường một bước, ký một năm được không?” 

“Một năm? Cô xem tôi là người ăn xin sao?” 

Từ Dương Thúc hung hăng nói: “Tôi nói rồi, tôi đến thông báo cho cô, không phải đến thương lượng với cô! Hoặc là ký mười năm, hoặc là đừng livestream nữa, tự cô chọn đi!” 

Trình Đan Đình nghiến răng, nhìn chằm chằm Từ Dương Thúc. 

Cô ấy suy tính trong đầu, đang định nói thêm vài câu thì bị Giang Sách giơ tay ngăn lại. 

Giang Sách lạnh lùng nhìn Từ Dương Thúc, lạnh nhạt nói: “Ông có thể cút rồi.” 

Hä? 

Từ Dương Thúc với Trình Đan Đình cùng nhìn sang Giang Sách, ngẩn người cả rồi. 

"Cậu có ý gì?” Từ Dương Thúc hỏi. 

“Nghe không hiểu tiếng người? Nghệ sĩ của công ty Giải trí Ức Mạch chúng tôi sẽ không đến Đấu Sa livestream nữa, ông có thể cút đi rồi.” 

Trình Đan Đình bị dọa một phen, vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, ông chủ Từ, ông đừng giận, anh ấy không phải có ý đó đâu.” 

Cô ấy sát lại nói nhỏ bên tai Giang Sách: “Giang Sách, tôi biết anh rất tức giận, nhưng tuyệt đối đừng làm việc theo cảm tính. Lưu lượng của chương trình Đấu Sa rất lớn, mất đi chương trình này, sau này chúng ta muốn phát triển nghệ sĩ sẽ đi rất nhiều đường vòng đấy.” 

Từ Dương Thúc ngưỡng đầu, bắt chéo chân, cười u ám: “Này, người nhà quê, tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, lời không thể nói bậy được đâu. Biết sự lợi hại của chương trình trực tiếp Đấu Sa tôi chưa? Đứng đầu trong ngành! Mất đi sự trợ giúp của tôi, Giải trí Ức Mạch của cậu chỉ là rác rưởi, đừng nghĩ đến việc phát triển được nghệ sĩ nào. Hiểu?” 

Lời nói khó nghe cực kì. 

Giang Sách cười giễu một tiếng: "Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa, mười giây, cút." 

"Được thôi, ngông cuồng đấy. Giải trí Ức Mạch chỉ là một công ty mới thành lập, không có chút gốc gác nào, cậu đắc ý cái gì? Cậu còn..." 

Chưa đợi ông ta nói xong, Giang Sách đứng dậy. 

Bịch, một tiếng vang lên cực lớn. 

Giang Sách vung chân qua bàn, đá thẳng vào đầu của Từ Dương Thúc, đá ông ta lăn hai vòng trên không trung, ông ta ngã thật mạnh xuống đất, gãy mất hai cái răng cửa. 

“Cậu, cậu dám đánh tôi?” 

Giang Sách bỏ tay hai vào túi: “Còn không mau cút, tôi sẽ cho người khiêng ông ra ngoài.” 

“Được, cậu giỏi lắm!”. 

Từ Dương Thúc đứng dậy, đi ra ngoài: “Giang Sách, tôi nhớ kĩ cậu rồi.” 

“Nghệ sĩ của Giải trí Ức Mạch đừng hòng nghĩ đến việc livestream ở Đấu Sa!” 

“Đạo Thần? Quay về tôi sẽ đóng phòng livestream của ông ta!” 

“Không phải chỉ là đầu bếp quèn thôi sao? Không có lưu lượng đẳng cấp của Đấu Sa chúng tôi thì đừng hòng ngóc lên được.”. 

“Quay về tôi sẽ tạo ra một lượng lớn Đao Thần, giết chết đám các người...” 

Giang Sách khẽ bước tới một bước, Từ Dương Thúc tưởng rằng anh lại đánh ông ta tiếp, hoảng hốt không dám nói nữa, quay đầu bỏ chạy. 

Trình Đan Đình lại thở dài, đi đến nói: “Giang Sách, anh không nên làm thế” 

“Không nên?”. 

Đọc truyện chữ Full