DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 213 Bà ta rất muốn chết quách đi cho xong. 

“Vâng, con đến đây để hoài niệm khoảng thời gian vui vẻ bên ba và em trai con.” 

Giang Sách ngồi bên cạnh Nhậm Chỉ Lan, nhạy bén phát hiện ra hình như bà ta vừa khóc, hơn nữa trên người và trên mặt bà ta cũng có dấu vết bị đánh đập. 

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống. 

“DÌ Lan, là ai đã đánh dì?” 

“Hả? Cái gì cơ?” Nhậm Chỉ Lan vội vàng phủ nhận: “Đâu có, không có chuyện gì đâu.” 

Giang Sách nói: “Dì Lan, con đã đi lính ở Tây Cương năm năm, ngày nào cũng sống cùng dao kiếm và nắm đấm, con chỉ nhìn thoáng qua một cái đã có thể biết đây có phải là vết bị đánh hay không. Dì nói cho con biết, là ai đã ra tay đánh đi.” 

Nhìn ánh mắt hung dữ của Giang Sách, nếu Nhậm Chỉ Lan nói ra cái tên Kỳ Anh Tư thì không biết liệu Giang Sách có liều mạng với ông ta hay không. 

Không phải Nhậm Chỉ Lan muốn bảo vệ Kỳ Anh Tư, mà bà ta lo lắng Giang Sách sẽ nhất thời kích động mà làm ra những chuyện sau này có hối hận cũng đã muộn, bà ta muốn bảo vệ Giang Sách. 

Dù sao anh cũng là con trai của Giang Hàn Phi. 

“Sách nhi, con nghĩ nhiều rồi, dù chỉ là đi đường bất cẩn nên bị té thôi, không có ai đánh dì hết, thật đấy”. 

Giang Sách híp mắt lại, đổi phương đã không muốn nói, có hỏi thêm nữa cũng vô dụng. 

Anh cố ý cười cười để xua tan sự ngượng ngùng, nói: “Hóa ra là vậy, xem ra con đã hiểu lầm 

rồi.” 

Vừa nói, anh vừa thò tay vào túi tìm một thiết bị nghe lén mini, dùng tốc độ rất khó có thể thấy bằng mắt thường bỏ vào túi áo Nhậm Chỉ Lan, hoàn toàn không bị bà ta phát hiện. 

Nhậm Chỉ Lan đứng dậy, nói: “À, dì còn có chút việc, dì đi trước nhé, chúng ta nói chuyện sau." 

“Vâng, được ạ.” 

Nhìn bóng lưng Nhậm Chỉ Lan, ánh mắt Giang Sách lóe lên một tia sát ý. 

Người có thể khiến anh quan tâm không có nhiều. 

Nhưng chỉ cần là người anh quan tâm thì anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tùy ý làm hại, ai dám đánh Nhậm Chỉ Lan, Giang Sách nhất định sẽ lôi kẻ đó ra để xử lý! 

Nhậm Chỉ Lan không vội về nhà ngay mà đi dạo trên phố. 

Bà ta rất muốn chết quách đi cho xong. 

Nhưng cũng rất muốn được gặp Giang Hàn Phi một lần cuối. 

Áp lực cuộc sống khiến Nhậm Chỉ Lan gần như không thở nổi, bà ta cứ lang thang mãi cho đến khi trời tối mịt mới lên tấm thân mệt mỏi trở về nhà. 

Nhưng vừa mở cửa, cảnh tượng đập vào mắt đã khiến bà ta vừa kinh ngạc vừa tức giận. 

Kỳ Anh Tư và Lâu Hân Duyệt đang trần truồng quấn lấy nhau trên ghế sô pha, Lâu Hân Duyệt còn đang hét lên vì sung sướng, cảnh tượng vô cùng trần tục và buồn nôn. 

Một cảm giác tuyệt vọng bùng lên trong lòng Nhậm Chỉ Lan. 

Ôm ôm ấp ấp ở công ty đã là quả lắm rồi. 

Thế mà Kỳ Anh Tư còn dám dẫn người về nhà sao? 

“Kỳ Anh Tư, ông có thể giữ lại chút liêm sỉ được không? Đây là nhà, đây là nhà đấy!” 

Kỳ Anh Tư cười khẩy một tiếng, đứng dậy khỏi người Lâu Hân Duyệt, khoác tạm chiếc áo lên, lạnh lùng nói: “Đây là nhà của tôi, không phải nhà của bà. Mụ đàn bà thối, sau này không có sự cho phép của tôi thì bà không được về đây nữa, nghe rõ chưa?” 

Trên mặt Nhậm Chỉ Lan ngập tràn sự đau đớn và chua xót. 

“Chúng ta đã làm vợ chồng bao nhiêu năm qua mà ông thà ở bên cạnh con đàn bà để tiện kia cũng không muốn cho tôi vào nhà ư?” 

“Im miệng!” 

Kỳ Anh Tư lao đến đây Nhậm Chỉ Lan ngã xuống đất. 

Lâu Hân Duyệt cũng bước tới, nói: “Mụ già này đúng là phiền quá đi mất. Theo em thấy, bà ta cũng không được thỏa mãn về phương diện nào đó nên mới đố kỵ với em đó.” 

Kỳ Anh Tư gật đầu, nói: “Em nói rất có lý, anh đã gần mười năm không đụng vào mụ đàn bà thối tha này rồi, có lẽ bà ta cũng rất thèm khát. Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ thỏa mãn bà một chút.” 

Đọc truyện chữ Full