DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 233 “Đây là... tóc của Lăng Dao.” 

 

Giờ khắc này, hoa bỗng tỏa hương thơm ngát. 

Giang Sách mỉm cười và mở rộng vòng tay của mình, Lăng Dao không ngần ngại mà lao vào vòng tay của Giang Sách, ôm người đàn ông đã sưởi ấm cả trái tim cô. 

Mặc dù chỉ có lúc này đây. 

Mặc dù chỉ là khoảnh khắc này. 

Vậy thì, hãy trân trọng giây phút này đi. 

Ước chừng ôm được năm phút, Lăng Dao mới bịn rịn buông tay ra. Vào thời khắc buông tay ra kia, trái tim cô ấy như đang rỉ máu. Cô ấy biết rằng lần buông lỏng tay này, cả đời sẽ không thể ôm chặt được nữa. 

Nhưng... 

Cuộc sống là như vậy, đừng quá cưỡng cầu. 

Giang Sách lấy từ trong túi ra một tầm chi phiếu: “Suýt nữa thì tôi quên mất, đây là tấm chi phiếu năm nghìn vạn của bọn Giun Đất bồi thường cho cô, cô hãy nhận lấy đi. Sau này nếu mẹ cô còn bị bệnh thì không cần phải vay tiền tôi nữa.” 

Lăng Dao mỉm cười: “Vâng” 

Sau khi đưa tầm chi phiếu xong, Giang Sách quay người rời đi. Ánh sáng của những con đom đóm trong đêm tối đã kéo khoảng cách ra xa, rồi dần dần biến mất. 

Lăng Dao đứng trong gió đêm, nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Giang Sách thật lâu mà vẫn không chịu quay vào nhà. 

Nhậm Chỉ Lan đành lắc đầu, đều là phụ nữ với nhau, làm sao bà ta không nhận ra được tâm tư lúc này của Lăng Dao chứ. 

Nhưng có những sự việc hạnh phúc đã qua đi thì tốt. 

Đừng ép buộc nó ở lại. 

Bà ta đứng bên cạnh Lăng Dao, cũng nhìn về hướng Giang Sách đang rời đi, nhẹ nhàng nói: “Thằng bé đúng là một người đàn ông tốt, giống như ba của nó vậy.” 

Lăng Dao, Nhậm Chỉ Lan. 

Hai thế hệ đã dành tấm chân tình cho hai thế hệ, nhưng họ cũng biết rằng đoạn chân tình đó sẽ không bao giờ nở hoa chứ đừng nói là kết trái. 

"Dao Dao." 

“Di Lan?” 

“Tình cảm này cứ chôn chặt trong lòng là được rồi.” 

“Dạ, cháu biết rồi. Chỉ cần nhìn thấy anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, như vậy cũng đủ rồi.” 

Đúng vậy, vẫn còn có thể ở bên cạnh anh, bầu bạn cùng anh. 

Nhậm Chỉ Lan ngước lên nhìn bầu trời: “Người đàn ông mà dì nhớ nhung, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy nữa rồi.” 

Hơn mười giờ tối, Giang Sách mới chậm rãi về đến nhà. 

Vừa về đến nhà đã thấy ba VỢ Đinh Khải Sơn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem ti vi, hai mắt trợn to như kẻ trộm, thi thoảng lại làm những động tác ngây ngô, trông khá buồn cười. 

Giang Sách nghi ngờ bước đến bên cạnh Đinh Mộng Nghiên và hỏi: “Ba bị sao vậy? Như một đứa trẻ con thế.” 

“Anh không biết à?” 

“Không biết.” 

Đinh Mộng Nghiên chỉ vào ti vi và nói: “Bộ phim truyền hình “Ba, xin chào” với sự tham gia của Lăng Dao đã được phát hành trong hai ngày qua. Phim kể về câu chuyện hòa giải và khoan dung trong mối quan hệ giữa mấy đứa con nổi loạn trong một gia đình và ba của họ sau khi lớn lên. Ba rất thích xem, đặc biệt là nữ diễn viên chính Lăng Dao thì ba lại càng thích hơn, nói cô ấy chính là một người con dâu đạt tiêu chuẩn, hai ngày nay đều mê mẩn.” 

Giang Sách mừng thầm. 

Gần đây công ty có phát hành một bộ phim truyền hình mới, nhưng không ngờ phản hồi lại tốt như vậy. 

Anh lại hỏi: “Có phải Lăng Dao rất nổi tiếng không?” 

Đinh Mộng Nghiện trợn mắt liếc nhìn anh: “Vớ vẩn, bây giờ cô ấy là nữ diễn viên được yêu thích của ba thế hệ già, trung niên, trẻ tuổi. Người trẻ tuổi muốn tìm một người phụ nữ như thế này làm vợ, người già lại muốn tìm một cô con dâu như vậy. Chậc chậc, đúng thật là nổi tiếng đến độ rối tinh rổi mù” 

“Chuyện này mà anh cũng không biết sao? Anh bận rộn đến mức đó à?” 

Giang Sách lúng túng hắng giọng, bởi vì mỗi ngày anh đều ở bên cạnh Lăng Dao nên không nhận ra rằng Lăng Dao đã nổi tiếng như thế. 

Anh mừng thay cho Lăng Dao. 

Đây là một khởi đầu tốt, chỉ cần có thể ổn định được đà này, trong tương lai Lăng Dao sẽ là nữ nghệ sĩ hạng nhất. Lúc đó tiền tài, danh tiếng và địa vị của cô ấy sẽ được tăng cao rất nhiều. 

Đinh Khải Sơn càng xem càng vui, hớn hở nói: “Ôi, nếu mình có thể sinh được một cô con gái như vậy thì tốt biết bao.” 

Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Hừ.” 

Trong chớp mắt, cô nhìn thấy sợi tóc của một người phụ nữ trên vai Giang Sách, thể là cơn ghen nổi lên, cô dùng hai ngón tay kẹp sợi tóc lên và lạnh lùng hỏi: “Nói thật đi, tóc của ai?” 

Giang Sách sững sờ. 

Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là lúc Lăng Dao ôm anh đã rớt lại. 

Nhưng nên nói gì đây? 

Giang Sách không phải là người biết viện cớ, càng muốn kiếm cớ lại càng không tìm được. 

Đọc truyện chữ Full