DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 257 "Giang Sách, tao phục mày rồi!" 

Đinh Phong Thành hoàn toàn nổi giận: "Giang Sách, mày đúng là to gan chó mà! Còn muốn ông cụ đích thân tới đây sao? Ha ha, tao cho mày thể diện quá rồi đúng không? Hôm nay ông đây giết chết thằng nhãi con mày." 

Anh ta vừa định về tới, Giang Sách đã tiện tay cầm hộp kính mắt trên bàn đầu giường tùy ý ném đi. 

Hộp kính mắt đập chính xác vào trên đầu gối của Đinh Phong Thành, đau đớn đến nỗi khiến anh ta quỳ trên mặt đất. 

Giang Sách còn ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: "Yo, sao lại quỳ xuống rồi? Tôi không chịu nổi đâu nha." 

"Giang Sách, tạo quỳ cái khỉ khô!" 

Đinh Phong Thành vẫn còn muốn gây chuyện, nhưng đã bị Đinh Mộng Nghiên giữ chặt kéo ra ngoài. 

Hai người đi vào phòng khách. 

"Mộng Nghiên, buông ra, hôm nay thế nào anh cũng phải nói rõ ràng chuyện này với nó!" 

Đinh Mộng Nghiên thở dài: "Anh hai, vô dụng thôi. Em biết tính tình của Giang Sách. Những việc anh ấy đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nếu anh thực sự muốn nhờ Giang Sách giúp anh đánh bại đội xe Tất Tốc, thật sự muốn giữ vững bảng hiệu nhà họ Đinh, vậy hãy bảo ông nội đích thân đến một chuyến đi. Nếu không, nói thêm cũng vô dụng." 

"Cái này..." 

Đinh Phong Thành lâm vào tình thế khó xử. Nếu không mời ông nội thì nhất định mình sẽ thất bại, bảng hiệu nhà họ Đinh cũng không còn, mình sẽ trở thành tội đồ muôn đời của nhà họ Đinh! 

Nhưng nếu đi mời thì làm sao để nói những lời này ra miệng đây? 

"Được thôi." 

"Được thôi!" 

"Giang Sách, tao phục mày rồi!" 

Đinh Phong Thành phẫn nộ bước ra khỏi cổng, đi tìm ông cụ. Không cần biết kết quả như thế nào, đi nói một tiếng với ông cụ trước vẫn có vẻ tốt hơn. 

Bên này, Đinh Mộng Nghiên đi vào phòng ngủ, dựa vào cửa phòng. 

"Được rồi, người ta đi rồi, có dậy được chưa?" 

Giang Sách bật dậy từ trên giường, trên mặt mang theo nụ cười. 

Đinh Mộng Nghiên quở trách: "Giang Sách, lần này anh chơi hơi lớn rồi chăng?" 

Giang Sách thản nhiên nói: "Lớn? Ha ha. Em quên lúc trước ông cụ phân biệt đối xử em là con gái như thế nào rồi sao? Em quên ông cụ đã nhắm mắt làm ngơ đối với món nợ lớn của ba như thế nào rồi sao? Ông ta đã làm ra nhiều chuyện xấu như vậy đối với gia đình chúng ta rồi, không nên trả giá một chút sao?” 

Đinh Mộng Nghiên thở dài. 

Nói cho cùng, nỗi oán hận của cô đối với ông cụ vẫn chưa tiêu tan. 

Đừng nói đến cô, ngay cả Đinh Khải Sơn vẫn luôn phê bình kín đáo về ông cụ, từ lần trước mượn tiền của ông cụ mà vẫn chưa mượn được, cho tới nay cũng chưa từng nói chuyện với ông cụ nửa câu nào nữa. 

Nếu không phải Đinh Mộng Nghiên đang phụ trách những dự án quan trọng ở công ty chính, Đinh Khải Sơn thậm chí còn muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông cụ. 

Bên này đang nói chuyện, bên kia Đinh Khải Sơn đã cười ha ha đi tới. 

"Ba?" 

Đinh Khải Sơn vừa vỗ tay vừa nói: "Ba đã nghe được những lời các con vừa mới nói rồi. Giang Sách, làm tốt lắm! Dù sao ông cụ cũng già rồi, không phân biệt được đâu là trung thành, đầu là kẻ phản bội. Con rể của ba tốt như vậy, nhưng ông ta suốt ngày cứ ngo ngoe sau mông tên Đường Mạt kia. Con gái của ba có năng lực như vậy, nhưng ông ta lại một lòng muốn giao gia tộc cho tên khốn kiếp Đinh Phong Thành đó chăm sóc." 

"Đối với một ông già hồ đồ như vậy, phải dạy cho ông ta một bài học. Cho ông ta biết con rể và con gái của ba mới là tương lai của nhà họ Đinh!" 

"Đường Mạt và Đinh Phong Thành chết tiệt kia chỉ là một lũ rác rưởi." 

Rõ ràng, Đinh Khải Sơn vẫn còn tức giận về chuyện lúc trước. 

Tô Cầm thở dài nói: "Nhưng mà, cũng không cần thiết phải bảo ông cụ đích thân tới đây một chuyến chứ đúng không? Chuyện này làm hơi lớn rồi đó." 

Đinh Khải Sơn trừng mắt nhìn bà: "Lớn cái gì mà lớn? Đàn bà như bà thì biết cái gì? Đàn ông con trai, thứ cần nhất chính là ân oán dứt khoát! Lần này tôi kiên quyết đứng về phía con rể của tôi. Sách Nhi, con cứ thoải mái làm đi, ba ủng hộ con" 

Đinh Khải Sơn đã nói như vậy rồi, Tô Cầm cũng không còn gì để nói. 

Công ty chính của nhà họ Đinh, văn phòng chủ tịch. 

Ngồi trên ghế văn phòng, Đinh Trọng nhìn Đinh Phong Thành đang đứng dưới bằng vẻ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ và kinh ngạc. 

Đinh Phong Thành vừa mới kể cho ông ta nghe mọi chuyện rồi. 

Đọc truyện chữ Full