DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 266 Tự biết thân biết phận của mình đi.” 

 

“Cuối cùng tôi muốn khuyên cậu một câu, đừng tưởng rằng cậu khiến tôi chịu thua vài lần 

mà nghĩ tôi thật sự không làm gì được cậu nhé. Nếu tôi thật sự muốn đối phó cậu thì lúc nào tôi cũng có thể quay cậu vòng vòng đấy!” 

“Cậu cũng đừng tưởng Mộng Nghiên có được năm phần trăm cổ phần là có thể muốn làm gì thì làm, tôi có thể cho nó cổ phần, cũng có thể lấy đi đấy” 

“Giang Sách, tôi khuyên cậu sau này hãy hành sự một cách cẩn trọng, làm người cho tốt.” 

Tự biết thân biết phận của mình đi.” 

Giang Sách gật đầu, đứng lên chắp tay nói: “Ông nội, cháu cũng khuyên ông một câu, làm chuyện gì cũng đừng tuyệt tình quá đáng quá, nếu không, sẽ mất hết mọi thứ còn tự chuốc vạ vào thân đấy.” 

Nói xong, anh liền quay người rời khỏi đó. 

Nhìn bóng lưng Giang Sách, Đinh Trọng vuốt râu, lẩm bẩm một mình: “Giang Sách à Giang Sách, cậu đã quá ngông cuồng rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu sẽ phải trả một cái giá cực đắt cho sự ngông cuồng tự cao tự đại của ngày hôm nay!” 

Trước của công ty. 

Đinh Mộng Nghiên đang sốt ruột đợi Giang Sách ở đó, thấy anh bước ra, cô bèn nhanh chóng chạy tới. 

“Ông nội nói gì với anh vậy?” 

“Cũng không có gì, ông chỉ dặn anh sau này phải giúp em xử lý chuyện công ty cho tốt, không được để em quá vất vả thôi.” 

“Chỉ vậy thôi ư?” 

“Ừm” 

Mặc dù Đinh Mộng Nghiên không quá tin tưởng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa. 

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Sách rung lên. 

Anh rút điện thoại ra xem, khuôn mặt vẫn luôn bình thản điềm nhiên của anh lập tức hiện lên vẻ lo lắng và bất an, ngay cả Đinh Mộng Nghiên cũng thấy tò mò, là chuyện gì mà có thể khiến Giang Sách hoảng sợ như vậy? 

“Có chuyện gì vậy?” 

Giang Sách hít mấy hơi thật sâu, như thể anh đang cố gắng kìm nén nỗi bị thương của mình. 

Anh tắt điện thoại, buồn bã nói: “Một chiến hữu ở biên cương phía Tây của anh qua đời rồi.” 

Bấy giờ Đinh Mộng Nghiên mới hiểu tại sao anh lại trở nên bất an, đau buồn như vậy. 

Cô không nói gì mà đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang run rẩy không yên của Giang Sách, để anh bình tĩnh lại. 

Hoàng hôn buông xuống, sắc đỏ tràn ngập khắp mặt đất qua chiếc cửa sổ kính sát từ trần đến sàn khổng lồ. 

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tòa nhà văn phòng, trên chiếc ghế văn phòng. 

Giang Sách ngồi với khuôn mặt buồn bã, dựa vào lưng ghế, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt anh ngập tràn những hình ảnh trong quá khứ, hoài niệm và tưởng nhớ về người đồng đội đã khuất - Tân Kỳ. 

Anh ấy là một bác sĩ, mặc dù công tác ở hậu phương nhưng đã từng vào sinh ra tử với Giang Sách không biết bao nhiêu lần. 

Bất cứ khi nào có ai bị thương, Tân Kỳ đều sẽ cố gắng hết sức để chữa trị. 

Anh ấy không chỉ là một người có y đức mà còn là một bác sĩ có y thuật cao siêu, hiếm có trên đời, nổi danh “thánh y” ở biên cương phía Tây, được rất nhiều người kính trọng. Thường có người bệnh nghe danh mà đến tìm Tân Kỳ, nhờ anh ấy cứu chữa. 

Tân Kỳ giúp được sẽ dốc lòng giúp đỡ. 

Trong mắt anh ấy, chúng sinh đều bình đẳng như nhau, anh ấy ghét chiến tranh, là một người có khát vọng hòa bình. 

Anh ấy cũng là người mà Giang Sách rất tin tưởng. 

Đã không biết bao nhiêu lần, sau khi Giang Sách xông pha chiến đấu một cách anh dũng, một thân thương tích đầy mình đều do Tân Kỳ đích thân chữa lành giúp anh. 

Giang Sách từng nói đùa: “Tân Kỳ, chỉ cần có anh ở đây, tôi sẽ dũng cảm xông về phía trước, chẳng sợ sống chết. Vì tôi biết dù mình có bị thương nặng đến đâu, chắc chắn anh cũng sẽ có cách chữa lành.” 

Nhưng một người theo chủ nghĩa hòa bình có y đức và y thuật cao minh như Tân Kỳ lại lặng lẽ rời khỏi thế gian này. 

Đọc truyện chữ Full