DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 276 “Từ xưa trung hiếu đã khó song toàn.” 

Câu này làm cho Giang Sách nghe mà sợ suýt chút hôn mê. Mặc dù anh đã chinh chiến nhiều nơi, gặp gì cũng không sợ hãi nhưng sau khi nghe thấy lời này vẫn bị dọa giật mình. 

Anh ngại ngùng hắng giọng một cái: “A chuyện này không cần đâu.” 

Tần Uẩn sửng sốt. 

“Không cần sao?” 

“Ừ, tôi sẽ không cưới cô đâu.” 

Thấy anh nói như vậy Tần Uẩn lại cảm thấy rất bất ngờ, đồng thời cũng có một chút tức giận. 

Trong suy nghĩ của cô ấy gần như tất cả những người đàn ông ở cạnh cô ấy đều muốn cưới được mình, mà cô ấy cũng đã quen với các kiểu của gái của bọn họ. 

Bởi vì nhìn thấy nhiều nên mới thấy chán ghét, buồn nôn. 

Không người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô ấy, vì vậy nên cô ấy mới luôn độc thân đến tận bây giờ. 

Đối với cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý thì muốn kiểu đàn ông nào là có loại đàn ông đó. 

Chỉ có cô ấy mới có quyền chọn đàn ông, không có chuyện đàn ông chọn cô ấy hay không. Nhưng hôm nay Giang Sách lại dạy cho cô ấy một bài học. Hóa ra, vẫn còn có người đàn ông có thể chống lại sự xinh đẹp của cô ấy. 

Tân Uẩn hơi không vui, giọng điệu không thân thiện mà hỏi lại: “Sao, anh cảm thấy tôi không xứng với anh à?” 

“Không phải” 

“Hay anh thấy tội vẫn chưa đủ xinh đẹp?” 

“Cũng không phải.” 

Tân Uẩn nhíu mày: “Thế này không phải, thế kia cũng không phải, vậy vì sao anh từ chối tôi?” 

“Bởi vì... Tôi đã có vợ rồi.” 

Hiện trường bất chợt hơi xấu hổ. 

Tân Uẩn không biết nên khóc hay nên cười, mình nghĩ nhiều như thế mà lại không nghĩ đến người ta đã kết hôn rồi? 

Cô ấy xấu hổ hắng giọng mấy cái: “Xin lỗi, tôi không biết.” 

Giang Sách cũng rất ngại: “Không sao, tôi giúp cô cũng không phải vì những thứ hứa hẹn này, mà chỉ là hoàn thành tâm nguyện của chiến hữu thôi, không có ý gì khác.” 

Bầu không khí mập mờ còn có chút ngượng ngùng. 

Vào lúc hai người đang không biết nên nói tiếp chuyện gì thì Tân Tử Dân nãy giờ vẫn hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại. 

"Ba!" 

Tân Uẩn vội vàng quay ra chăm sóc ông ấy, hơn nữa còn kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Tân Tử Dân. 

Sau khi nghe xong chuyện, Tân Tử Dân liên tiếp cảm ơn Giang Sách. 

Nhưng chỉ cần nhớ đến con trai đã qua đời, trong lòng Tân Tử Dân càng quặn thắt, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây là chuyện không ai có thể tiếp nhận nổi. 

Giang Sách nói: “Có một chuyện tôi phải thay Tân Kỳ giải thích cho rõ ràng” 

“Thật ra mọi người đều đã hiểu lầm anh ấy. Anh ấy không phải là kiểu người nhát gan không dám chịu trách nhiệm, mà ngược lại, anh ấy vẫn luôn là người cực kỳ có trách nhiệm” 

“Khi ấy, lúc mẹ sắp qua đời nhưng anh ấy cũng không về là do chúng tôi đang chiến đấu với kẻ địch, người chết và bị thương rất nhiều. Nếu như lúc đó anh ấy quay về thì những tướng sĩ 

tiền phương sẽ chết và bị thương càng nghiêm trọng hơn, nhất là lúc đó cuộc chiến đang đến giai đoạn căng thẳng, bất kể một thay đổi nhỏ nào cũng đều ảnh hưởng đến thắng bại” 

“Vì tính mạng của toàn thể tướng sĩ, vì báo đáp cho tổ quốc, để chiến thắng kẻ địch nên anh ấy mới phải ở lại” 

“Từ xưa trung hiếu đã khó song toàn.” 

“Mọi người thật sự đã hiểu lầm anh ấy rồi” 

Sau khi nghe Giang Sách nói, Tân Uẩn rơi vào trầm lặng. 

Đọc truyện chữ Full