DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 290 Thật sự quá mất mặt! 

La Thịnh cũng gật đầu phụ họa: "Chắc giờ này cậu ta vẫn vui vẻ đứng trong văn phòng ca hát nhảy nhót ấy nhỉ?" 

Nếu để người ngoài nhìn thấy biểu cảm của ba người bọn họ lúc này thì chắc chắn sẽ thấy rất kỳ lạ. 

Bởi vì tại sao giải trí Bá Khống đang khiến giới giải trí bùng nổ, mà bọn họ không hề lo lắng khẩn trương, ngược lại còn ngồi đây cười đùa vui vẻ đến mức này? 

Giang Sách đặt chén trà xuống, hờ hững nói: "Thời gian sắp hết rồi, Đan Đình, hãy thông qua những người có tầm ảnh hưởng trên các trang mạng xã hội, bắt đầu hành động đi." 

“OK! Tôi đã đợi anh nói lời này từ lâu rồi, các thông cáo báo chí đã sẵn sàng rồi đây." 

Nói làm là làm luôn. 

Trình Đan Đình đem toàn bộ thông cáo báo chí gửi đến tay những người có tầm ảnh hưởng trên nền tảng xã hội, sau đó thông qua các bản chỉnh sửa của họ, bản thông cáo chính thức được phát hành. 

Đồng thời, trên các trang mạng xã hội lớn trong nước như Daohu, Goupu, Diya và Tieba, một số lượng lớn các bài đăng phân tích có dán hastag “Vãng tích khúc” xuất hiện trong chốc 

lát. 

Chớp mắt một cái, lửa trời lan ra cháy khắp đồng cỏ. 

Quần chúng ăn dưa đọc được mấy bài phân tích đó xong thì cười đến nỗi không khép được miệng. 

Giờ này khắc này, bên trong giải trí Bả Khổng. 

Bách Tin Hoành vẫn rất đắc ý nhìn số liệu tăng vùn vụt của bài hát mới, nhưng sự vui vẻ tự hào đó của anh ta sắp bị phá hỏng rồi. 

Hoa Tưởng Dung và Lưu Sùng cũng đang có mặt trong văn phòng anh ta, cả ba người đều dùng hết sức để hưởng thụ niềm vui sướng không dễ gì có được này. Tuy có tốn chút tiền, nhưng lưu lượng và danh tiếng của họ đều đang đi lên. 

Số tiền này, có giá trị lắm! 

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên không ngừng, nghe tiết tấu thì có vẻ người đứng bên ngoài 

“Vào đi." 

Cánh cửa được mở ra, tên thư ký bước vào, trên tay anh ta có cầm theo một cái laptop, nét mặt lộ rõ vẻ u sầu. 

Bách Tin Hoành cực kỳ không vui. 

“Cậu bị gì thế? Sao lại trưng ra dáng vẻ như đưa đảm thế kia." 

“Ngày vui, cậu đừng có làm hỏng tâm trạng của tôi." 

Tay thư ký đi tới trước mặt ba người họ, anh ta đặt chiếc laptop lên bàn: "Tổng giám đốc Bách, không xong rồi, có chuyện lớn." 

“Chuyện lớn cái quỷ gì?" 

“Haiz, tôi cũng không biết nói sao nữa, tổng giám đốc hãy đọc qua mấy bình luận trên mạng về ca khúc mới của công ty chúng ta đi ạ." 

Bách Tin Hoành nghi ngờ quay máy tính lại xem, Hoa Tưởng Dung và Lưu Sùng cũng tò mò tiến tới gần, xem rốt cuộc là có chuyện gì. 

Họ click vào một bài phân tích do một người có tầm ảnh hưởng trên các nền tảng mạng xã hội đăng tải. 

Ý tứ trong bài đăng này rất đơn giản, câu từ cũng rất đơn giản, là một bài thơ loại văn vần", dùng âm đọc gần giống hoặc giống nhau viết nên. 

thấu các đáo từ mĩ thất yên" 

Bách Tin Hoành khẽ nheo mày, tất cả hai mươi tự chữ cái này kết hợp với nhau chẳng có ý nghĩa gì cả, mà cũng không nhìn ra bất cứ điểm sai nào hết. 

Anh ta tiếp tục lướt xuống dưới xem tiếp. 

Sau khi người đăng sửa lại tất cả thành các từ đọc gần giống hoặc giống chữ ban đầu thì, hai mươi tư chữ này lập tức có ý nghĩa là: "Bản quyền ca khúc này thuộc về giải trí Ức Mạch. Giải trí Bà Khổng đã không biết xấu hổ, trộm ca khúc đạo lyrics mà không chớp mắt." 

Mọi người có mặt trong căn phòng đều trợn tròn mắt nhìn, chết lặng không thốt nên lời. 

Bị phản đòn một vố đau rồi! 

Cái mặt già của Bách Tin Hoành bỗng đen như màu gan lợn, tức đến nỗi suýt hộc máu môm. 

“Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, đồ vô liêm sỉ!" 

“Giang Sách, con mẹ nó chứ, mày dám chơi tao?" 

Giờ phút này anh ta mới ý thức được, làm gì có chuyện ăn cắp bài hát lần thứ hai mà vẫn thuận lợi như thế được. 

Theo lẽ thông thường mà nói thì, giải trí Ức Mạch sau khi bị mất trộm lần đầu tiên sẽ tăng cường phòng bị, không để xảy ra sai lầm tương tự. 

Những nội gián của anh ta lại dễ dàng ra tay lần nữa, lại còn gọn nhẹ như vậy. 

Bách Tin Hoành đã quá bất cẩn rồi, anh ta nghĩ Giang Sách quá đơn giản nên mới cho rằng Giang Sách sẽ vấp ngã ở cùng một chỗ thêm lần nữa như vậy. 

Nhưng trên thực tế thì, đây là tương kế tựu kế của họ. 

Chẳng phải anh thích ăn cắp sao? Vậy được, tôi vứt cho anh tha hồ trộm. 

Còn Bách Tin Hoành đáng thương thì vẫn nghĩ rằng mình lại trộm được món hời nữa, tiêu phí biết bao sức người, sức của, bỏ tiền đầu tư để phát hành bài hát và đưa nó lên vị trí đầu bảng ở các nền tảng nhạc số. 

Giờ thì đã tiếc đứt ruột rồi đấy. 

Số tiền mất trắng còn chưa biết tính sao, thì việc quan trọng nhất cần lo chính là, thanh danh 

Trước đó anh ta nhìn “Vãng tích khúc” vươn lên đứng đầu các bảng xếp hạng với lượt truy cập tăng vọt không ngừng thì giờ đây, anh ta chỉ hận nỗi không thể xóa bỏ ca khúc này khỏi các bảng xếp hạng lớn ngay lập tức. 

Mất mặt. 

Thật sự quá mất mặt! 

Bách Tin Hoành quát to: "Đứng thất thần ra đấy là gì hả? Còn không mau bàn kế hoạch với bộ phận quan hệ công chúng đi. Còn nữa, xóa ngay bài hát này khỏi mọi nền tảng nhạc số cho tôi, nhanh!" 

Thư ký sốt ruột nói: "Nhưng chúng ta vừa bỏ ra một số tiền khá lớn mua bảng danh sách, mua số lượng, nếu giờ xóa bài hát đó đi thì chúng ta lại được bao nhiêu chứ?" 

Bách Tin Hoành nóng nảy. 

Đọc truyện chữ Full