DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 311 Đây là một sân bóng rất đặc biệt. 

Anh nằm trên nền đất, kéo chăn đắp lên người mình. 

Chỉ cần nhắm mắt lại thôi là dáng vẻ tuyệt đẹp phản chiếu lên tấm thủy tinh mờ của Tô Nhàn sẽ lại hiện hữu trong đầu anh. 

Xinh đẹp. 

Trẻ trung. 

Gợi cảm. 

Và không thể quên được. 

Dòng nước dục vọng rót vào lòng Giang Sách, quấy rối làm tâm trạng anh càng thêm hỗn loạn bất an. 

Dù đã nhắm hai mắt lại, dù cả thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi, nhưng trí não lại hoạt động vô cùng tỉnh táo, khiến anh không thể ép mình chìm vào giấc ngủ. 

Lúc này, Tô Nhàn đi ra, trên người mặc bộ đồ ngủ, mùi hương từ cơ thể cô ấy tràn ngập khắp căn phòng. Một mùi hương đặc trưng của thiếu nữ khiến bất cứ người đàn ông nào ngửi thấy cũng không chịu nổi. 

Hơn nữa, cô ấy còn không mặc nội y, lúc đi hai đồi núi cứ nảy lên nảy xuống, khiến sự gợi cảm của người thiếu nữ lộ ra không sót điểm nào. 

Giang Sách vẫn cố gắng nhắm nghiền hai mắt. 

Tô Nhàn bò lên giường, với tay lấy chăn đắp lên người, giơ tay đặt lên nút công tắc bật tắt đèn phòng. 

“Anh rể, ngủ ngon." 

Một lời nói nhẹ nhàng thốt ra, ngón tay khẽ động, lạch cạch, đèn đã tắt. 

Tô Nhàn lặng lẽ nằm trên giường. 

Lúc này, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, thậm chí họ còn có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đều của đối phương. Một nam một nữ ở chung một phòng, cả hai đều đang trong trạng thái tim xao động bất an, nhưng vì thân phận của chính mình, bọn họ không thể không đè nén trái tim đang rung động của mình xuống. 

Có đôi khi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. 

Mặc dù có cố thích. 

Thì cũng vô ích. 

Mặt trăng lơ lửng ngoài cửa sổ, nó giống như ngọn đèn vô tận, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi vào hai con người vĩnh viễn không thể ở bên nhau. 

Chua xót, khổ sở. 

Nhưng cũng ngọt ngào. 

Một đêm không ai nói với ai lời nào, thời gian trôi nhanh, rất nhanh sau đó, trời đã sáng, ở phía đông xa xa, mặt trời đã mọc. 

Nhân lúc Tô Nhàn còn chưa tỉnh ngủ, Giang Sách đã tắm nước nóng và thay một bộ quần áo sạch sẽ. 

Lúc anh rửa mặt chải đầu xong cũng vừa đúng lúc đi ăn sáng với Tô Nhàn. 

Hoạt động của ngày hôm nay vẫn như cũ, đó là: Mua mua mua. 

Khác cái là hai giờ chiều hôm nay, Kỳ Chấn đã cho người tới đón cả hai tới sân bóng Meazza -San Siro của thành phố Milan. 

Đây là một sân bóng rất đặc biệt. 

Hai đội bóng siêu cấp giàu có quyền thế của thành phố Milan: Inter Milan và AC Milan sẽ cùng đứng chung sân. 

Và đây chính là sân nhà chung của hai câu lạc bộ lớn. 

Hôm nay, bọn họ sẽ chém giết, đấu đá lẫn nhau để quyết một phân thắng bại tại đây. 

Người dân ở thành phố Milan này cơ bản đều là những người mê bóng đá, cả cụ bà và Kỳ Chấn cũng không ngoại lệ, thậm chí, bọn họ còn là người hâm mộ của đội bóng AC Milan. 

Hôm nay, cụ bà còn đặc biệt mặc áo đồng phục của AC Milan đi để cổ vũ. Bà dẫn theo Kỳ Chấn, Giang Sách và Tô Nhàn, cả ba cùng tiến vào sân bóng, đi về phía hàng ghế dành cho khách vip, ngồi trên cao nhìn xuống, hưởng thụ cuộc cắn xé của hai con ác thú. 

Mà giờ này khắc này, trong tiệm châu báu Hoành Hành, một thế lực khác đang ngo ngoe rục rịch. 

Phòng trên tầng sáu. 

Kỳ Dương đưa tay lên dụi mắt, sau đó ôm cái đầu đau như búa bổ ngồi dậy, ông ta cảm thấy bụng mình nóng như bị thiêu đốt, ngước mắt lên nhìn thì thấy một người đàn ông khác đang đứng trước mặt mình pha trà. 

“A, tỉnh rồi." 

Người đàn ông nọ đưa cốc trà tới trước mặt Kỳ Dương, nói: "Đây là trà giúp giải rượu, ông uống đi." 

Lúc này Kỳ Dương mới nhớ ra chuyện tối qua ông ta thi uống rượu với Giang Sách. Tổi qua ông ta bị chuốc say tới nỗi rối tung rối mù, thất bại thảm hại trước anh, say đến mức được người ta đỡ lên giường là nằm ngủ như chết. 

Đọc truyện chữ Full