DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 318 Sao bây giờ lại chui vào ngõ cụt rồi? 

 

Ở Biên giới phía tây, kẻ địch sợ nhất là nghe hai câu: “Chiến thần Tu La, thần la thiên chinh.” 

Thậm chí còn có người tình nguyện đi gặp Diêm Vương, đi gặp Diêm Vương còn hơn là nguyện đụng độ với Chiến thần Tu La trong truyền thuyết Trung Quốc. 

Hiện giờ trên giang hồ chiến thần đã xuất hiện trở lại. 

Mọi thứ sẽ bị hủy diệt. 

Giang Sách vươn tay, chỉ nói một chữ: “Diệt” 

Mấy trăm người được điều động chỉnh tề, đại quân đánh giết, không sức mạnh nào địch nổi. 

Đây chính là đội quân chiến đấu chính quy nhất, không giống với đội quân không chính quy mà Kỳ Dương bỏ tiền ra thuê tới. Trong vòng chưa tới năm phút ngắn ngủi, hàng trăm thủ hạ của Kỳ Dương bị tiêu diệt toàn bộ. 

Giống như sống vỡ đê, không thể cứu vãn được. 

Nhưng dù sao cũng không phải chiến trường. 

Giang Sách không cần mạng của những người này, chỉ làm cho bọn họ trở thành người tàn phế, sau này đừng mơ đi hại người nữa. 

Nhìn thấy hàng trăm thủ hạ bị tiêu diệt sạch sẽ, Kỳ Dương ngồi phịch xuống đất tuyệt vọng, hai mắt nhìn về phía trước trống rỗng, không tin nổi mọi chuyện xảy ra trước mắt. 

Rõ ràng kế hoạch của ông ta hoàn hảo như thế mà... 

Sao bây giờ lại chui vào ngõ cụt rồi? 

Ngay từ đầu trên máy bay đã có thể giết cụ bà rồi, sau đó có thể chuốc say Kỳ Chấn trên bàn ăn, tiếp theo nữa có thể dựa vào sát thủ giải quyết hai người ở ngoài sân bóng. 

Thế nhưng! 

Liên tục thất bại, lần sau so với lần trước thua càng triệt để. 

Bệnh được Giang Sách chữa khỏi. 

Uống rượu thì uống không lại Giang Sách. 

Hai mươi mấy sát thủ bị một mình Giang Sách giải quyết hết. 

Giang Sách Giang Sách Giang Sách! Tất cả đều tại Giang Sách! Mỗi một lần Kỳ Dương sắp thành công, Ging Sách sẽ lại đứng ra. 

Cho tới bây giờ, khi Kỳ Dương tất tay phải hết những người “tinh nhuệ” nhất đi, vốn tưởng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không còn khả năng thất bại nữa. 

Không ngờ khắc tinh Giang Sách lại đứng ra. 

Không nói đến sức Mạch của một cá nhân, anh còn điều khiển cả một quân đội hùng hậu. 

Giang Sách, rốt cuộc anh là thần thánh phương nào? 

Kỳ Dương ngửa đầu lên trời hét lớn, trút hết bực tức trong lòng ra ngoài. 

Cuối cùng, ông ta trừng mắt nhìn Giang Sách, hung dữ hỏi: “Giang Sách, tôi với cậu có thù oán gì mà hết lần này tới lần khác cậu cứ chống lại tôi?” 

Giang Sách cười cười. 

“Tôi với ông không thì không oán nhưng tôi và cụ bà có tình có nghĩa.” 

“Vả lại, qua đường thấy chuyện bất bình thì ra tay hiện nghĩa. Ông thân là người con, lại làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù là ai thấy cũng đều muốn ngăn cản.” 

“Sao tôi có thể để mặc ông làm điều xằng bậy được.” 

Kỳ Dương cười khổ: “Ha ha! Ha ha! Tôi thấy cậu căn bản chỉ là đồ tọc mạch thích xen vào chuyện của người khác mà thôi.” 

Lúc này, cửa xe mở ra. 

Đám người cụ bà đi ra. 

Bà chậm rãi đi về phía Kỳ Dương, muốn tức giận nhưng lại không tức giận nổi. 

Chuyện đến nước này nói gì cũng vô ích. 

Cuối cùng, cụ bà chỉ thở dài: “Nói đi nói lại vẫn là mẹ sai. Làm một người mẹ, mẹ chỉ lo cho con cơm ăn áo mặc, lo cho con sung túc đủ đầy, nhưng lại không dạy con đạo lý làm người, haiz." 

“Lão Nhị, mẹ biết con muốn gì, con không vừa mắt Lão Đại, con thấy mình có năng lực mạnh hơn Lão Đại, nhưng mẹ lại cứ thiên vị Lão Đại có đúng không?” 

Kỳ Dương mỉm cười: “Tất nhiên, Lão Đại ngoài việc nịnh nọt giỏi ra, những điểm khác đều không bằng tôi, nhưng bà lại để cho anh ta làm người kế thừa sau này, không phải là bất công thì là gì?” 

Cụ bà lắc đầu. 

Đọc truyện chữ Full