DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 332 Anh ta định qua cầu rút ván sao? 

 

Im lặng hơn mười giây. 

Giang Sách nói tiếp: "Tất nhiên, tôi không phải là người thích ép buộc người khác. Cậu có muốn chấp nhận thử thách này không? Lựa chọn là của cậu." 

"Sở Nhạc Đồng, tôi cho cậu thời gian 120 giây cân nhắc." 

"Đối mặt với thách thức hay cam nguyện làm người bình thường" 

"Cậu chỉ cần nói cho tôi biết Yes or No là được rồi." 

"Bây giờ, đếm ngược bắt đầu." 

Giang Sách đưa tay ra và nhấn nút đếm ngược 120 giây. Kim giây chuyển động tích tắc, tích tắc, nhảy lên từng chút. Trái tim của Sở Nhạc Đồng cũng theo đó rung động. 

Nghênh đón thử thách, có thể một bước lên trời, cũng có thể sẽ ngã thành thịt nát. 

Cam nguyện làm người bình thường, ít nhất có thể bảo đảm hiện tại an toàn, thế nhưng cơ hội thành danh tốt như vậy, bỏ lỡ thì về sau có thể được nữa không? 

Người ta hay nói, qua thôn này, có thể không còn nhà trọ nào nữa. 

Cuộc đời, không thể lúc nào cũng đi theo kế hoạch. 

Trên trán Sở Nhạc Đồng không ngừng rỉ ra mồ hôi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hàm răng nghiến lại kêu "ken két". 

Ba, 

Hai, 

Một. 

"Hết giờ." 

"Kết quả của cậu là?" 

Sở Nhạc Đồng nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu lên, hít một ngụm không khí trong lành thật sâu. 

"Câu trả lời của tôi là..." 

Anh ta đột nhiên mở mắt ra, kiên định phun ra một chữ - "Yes!!" 

Anh ta, Sở Nhạc Đồng, quyết định chấp nhận thử thách! 

"Rất tốt!" 

Giang Sách đập mạnh lên mặt bàn, tách trà trên bàn rung lên bần bật. 

"Sở Nhạc Đồng, hiện tại cậu có thể đi xuống chuẩn bị rồi." 

"Vị trí người dẫn chương trình chính tối nay là của cậu!" 

“Tuân lệnh!!!” 

Sở Nhạc Đồng hét lớn, kích động đến mức suýt quên cúi chào. 

Hôm nay, cả đời này anh ta chưa từng gặp phải áp lực và động lực mà Giang Sách mang tới cho anh ta, nên anh ta nhất định phải tập trung hai trăm phần trăm. 

Anh ta nhanh chóng rời khỏi văn phòng, rồi đi xuống chuẩn bị bản thảo dẫn chương trình vào tối nay. 

Trình Đan Đình bất đắc dĩ bóp trán, hơi lo lắng nói: “Này, cũng chỉ có anh mới làm ra những chuyện như cho Sở Nhạc Đồng làm MC chính thôi đấy.” 

“Tổng giám đốc Giang, nếu tối nay bị phá hỏng thì anh đừng đẩy trách nhiệm lên người tôi đấy.” 

Giang Sách mỉm cười, không nói gì. 

Cùng lúc đó. 

Bên Phương Tân Minh vừa hủy hợp đồng với Giải trí Ức Mạch nên vội quay đầu tìm Giải trí Bá 

Khổng. 

Ông ta tới văn phòng tổng giám đốc gặp Bách Tin Hoành. 

Vừa gặp mặt, Phường Tân Minh đã mặt mày hớn hở nói: “Tổng giám đốc Bách, tôi đã làm theo những gì cậu nói, quả nhiên đúng như cầu dự đoán, tính khí Giáng Sách rất cộc cằn, dù nói thế nào cậu ta cũng không chịu trả mức giá trên trời năm trăm vạn.” 

Bách Tin Hoành gật đầu. 

“Tất nhiên rồi, trong khoảng thời gian tôi tiếp xúc với anh ta, tôi đã nhìn ra Giang Sách là người cực kỳ sĩ diện, không đời nào làm chuyện hèn hạ với người khác.” 

Phương Tân Minh cười híp mắt nói: “Tổng giám đốc Bách, bây giờ tôi đã hủy hợp đồng với Giải trí Ức Mạch rồi, dựa theo hợp đồng tôi phải bồi thường cho bọn họ sáu mươi vạn, cậu xem khi nào có thể thanh toán cho tôi, đến lúc đó tôi đỡ phải gánh không nổi món nợ bên 

đó." 

Bách Tin Hoành cười ha hả: “Sao thế, đường đường là MC hàng đầu thế mà giờ chỉ có sáu 

mươi vạn cũng không rút ra được ư?” 

Phương Tân Minh gái đầu lúng túng: “Chẳng phải là vì gần đây ngứa tay đánh thua hai ván sao? Trên người tôi chẳng còn bao nhiêu tiền, bên ngoài còn nợ thêm mấy chục vạn. Tổng giám đốc Bách, cậu đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi hủy hợp đồng với Giải trí Ức Mạch thì cậu sẽ trả cho tôi ba trăm vạn, tôi đang đợi số tiền đó tới cứu mạng tôi đây.” 

Bách Tin Hoành không nói gì. 

Trong phòng yên tĩnh một cách lạ thường, bầu không khí trở nên khá quỷ dị. 

Hoa Tưởng Dung ngồi vắt chéo chân, chẳng thèm ngẩng đầu lên mà tự ngồi ngắm nghía móng tay của mình. 

Bầu không khí cứ thể duy trì gần một phút, Phường Tân Minh sốt sắng hỏi: “Tổng giám đốc Bách, rốt cuộc bây giờ cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu đừng im lặng như thế làm tôi sợ lắm.” 

Bách Tin Hoành vui vẻ. 

Anh ta giả vờ câm điếc nói: “Phương Tân Minh, tôi có đồng ý với ông chuyện ba trăm vạn à?” 

Chuyện này... 

Phương Tân Minh là người sành sỏi, vừa nghe đã biết đối phương định làm gì. 

Đọc truyện chữ Full