DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 357 Không phải trò đùa thì là gì? 

 

Không chữa thì đắc tội người ta mà chữa thì mất danh tiếng. 

Chọn kiểu gì cũng là sai. 

Tiến thoái lưỡng nan. 

Tân Uẩn như ngồi trên đống định, không biết nên chọn gì, không thốt lên được chữ nào. 

Rõ ràng là bệnh không trị được mà không thể từ chối, cha con họ Thạch có thủ đoạn quá ư là thâm độc! 

Lâm Gia Vinh thấy cô ấy mãi không lên tiếng, hơi cau mày hỏi: “Bác sĩ Tân, y thuật bí truyền của nhà họ Tân các người yêu cầu nghiêm đến vậy sao? Họ Lâm tôi đây thật sự không đủ tư cách được nhận ư?” 

“Không phải đâu, ông Lâm hiểu lầm rồi.” 

“Hiểu lầm gì đây? Nếu cô nể nang họ Lâm tới đây thì chữa cho tôi, nếu không thì nói một tiếng, tôi đi ngay” 

Đối mặt với sự bức ép của Lâm Gia Vinh, Tân Uẩn rối rắm trong lòng. 

Ngay lúc này, Giang Sách vẫn im lặng không lên tiếng mới cười bước qua, bình tĩnh nói: “Bệnh này thật ra không khó chữa.” 

Không khó? 

Mọi người lần lượt nhìn sang, muốn xem ai mà to gan thế, nói ra những lời ngông cuồng thế này. 

Nhìn thấy người nói là Giang Sách, Thạch Văn Bỉnh cười phá lên, lắc đầu nói: “Tôi còn tưởng là cao nhân nào lên tiếng, hoá ra là một tên ngoại môn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh không biết chút y thuật nào đúng không?” 

Giang Sách lạnh nhạt nói: “Trước kia thì không biết gì thật, nhưng khoảng thời gian này ông cụ nhà họ Tân đây đã truyền đạt cho tôi một ít y thuật, cũng nắm bắt được vào môn đạo” 

"Ồ? Thế không biết anh đã học bao lâu rồi?” 

“Gần một tháng rồi.” 

Thạch Văn Bỉnh bật cười, một tháng? Một tháng thì học được gì? 

Những kẻ xuất thân từ thế gia y học như họ đều đọc sách y từ nhỏ, sau này cũng sẽ có người trong dòng tộc tiến hành bồi dưỡng riêng, còn có người đến trường dạy y để nghiên cứu sâu thêm. 

Có như thế mới có thể thành tài. 

Đừng thấy những người trẻ như Thạch Văn Bình, Tân Uẩn mà đã có y thuật cao siêu là chuyện dễ, sau lưng họ đã phải bỏ ra nhiều công sức khó mà tưởng tượng được. 

Vậy nên đối với việc Giang Sách mới học y thuật một tháng mà dám nói ra những lời ngông cuồng này, Thạch Văn Bỉnh rất lấy làm khinh khi. 

Không chỉ Thạch Văn Bỉnh mà đến cả Lâm Gia Vinh cũng thấy phản cảm. 

Một tháng? 

Hừ, ông ta không dám giao tính mạng mình cho một người mới học y thuật được một tháng thậm chí còn chưa xuất sự đầu. 

Không phải trò đùa thì là gì? 

Lâm Gia Vinh lạnh lùng nói: “Nhà họ Tân hết người rồi sao? Sao lại dám để một người mới đến chữa bệnh thế này, đúng là hoang đường!” 

Sắc mặt Tân Uẩn không ôn hoà cho lắm. 

Tuy rằng biết là Giang Sách đang giải vây giúp cô ấy, nhưng cách làm này nói thật là không thoả đáng lắm, tranh cãi thêm nữa chỉ khiến người khác càng khinh thường mình hơn. 

Thế nhưng... 

Giang Sách không quan tâm những thứ đó, anh bình tĩnh nói: “Các người cũng đề cập tới y thuật bí truyền của nhà họ Tân trước đó còn gì, thật ra không phải Tân Uẩn không muốn dùng đến mà là vì cô ấy không biết.” 

“Không giấu gì các người, y thuật bí truyền này truyền nam không truyền nữ, Tân Uẩn y thuật có cao mấy cũng không học được.” 

“Tôi là đàn ông, lại là một đệ tử quan môn của ông cụ nhà họ Tân, y thuật bí truyền chỉ tối biết thôi, ông Lâm, ông có chắc là không muốn để tôi chữa cho ông không?” 

“Nếu ông không muốn chữa trị nữa thì mời ông đi cho, chúng tôi còn phải tiếp tục làm ăn” 

Tuyệt! 

Tân Uẩn mừng thầm trong lòng, bản lĩnh bẻ ngược tình thế của Giang Sách tài tình thật. 

Thành công giúp Tân Uẩn giải vây. 

Không phải Tân Uẩn không muốn trị mà là y thuật bí truyền này chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, Tân Uẩn chốc lát đã được giải cứu.” 

Chỉ còn hai lựa chọn cho Lâm Gia Vinh. 

Một: để một người mới chữa bệnh. 

Hai: rời khỏi đây. 

Người có thân phận như Lâm Gia Vinh sao có thể lấy mạng mình ra đùa? Chắc chắn sẽ chọn bỏ đi. 

Điều đó có nghĩa là Lâm Gia Vinh từ bỏ trị liệu chứ không phải người nhà họ Tân từ chối trị liệu. 

Đọc truyện chữ Full