DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 367 Cuối cùng đành phải bỏ mặc chuyện này. 

 

Đinh Mộng Nghiên quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Hạ Trí Mỹ, lại sửng sốt thêm lần nữa. 

Bởi vì người đàn ông này đã từng theo đuổi cô điên cuồng. 

Người đàn ông trước mặt cô tên là Dương Quang, từng là phó chủ tịch hội sinh viên khi còn học đại học. 

Lúc đó, Dương Quang không chỉ đẹp trai, thành tích học tập xuất sắc mà trên phương diện thể thao cũng cực kỳ ưu tú, gia đình lại giàu có. 

Một chàng trai với điều kiện hoàn hảo về mọi mặt như vậy nghiễm nhiên trở thành bạch mã hoàng tử của tất cả các cô gái trong trường. 

Đương nhiên các cô gái bình thường không hề xứng với anh ta. 

Lúc ấy người có thể khiến Dương Quang rung động chỉ có hoa khôi duy nhất được cả trường công nhận, chính là Đinh Mộng Nghiên. 

Vẻ đẹp của Đinh Mộng Nghiên đã chinh phục tất cả nam sinh trong trường. 

Đương nhiên cũng chinh phục được cả Dương Quang. 

Dương Quang đã chủ động viết thư tình cho Đinh Mộng Nghiên, thậm chí còn chủ động rủ cô đi ăn tối và xem phim, thậm chí còn vận động người trong hội sinh viên giúp đỡ. 

Tất cả các phương pháp có thể sử dụng đều đã được dùng hết, kết quả là tốn công vô ích. 

Đinh Mộng Nghiên không hề thích Dương Quang. 

Nói cách khác, Đinh Mộng Nghiên không hề có hứng thú với tình yêu, khi đó Đinh Mộng Nghiên vẫn chưa biết gì về tình yêu, đối với mấy bạn nam vẫn còn cảm thấy sợ hãi và kháng cự. 

Khi phải đối mặt với sự theo đuổi mãnh liệt, chẳng những Đinh Mộng Nghiên không cảm động mà còn phản kháng nhiều hơn. 

Cuối cùng đành phải bỏ mặc chuyện này. 

Ai có thể nghĩ rằng nhiều năm sau, người đàn ông đã từng theo đuổi mình lại lẩ bạn cùng phòng của mình chứ? 

Thật ra Hạ Trí Mỹ cũng khá đẹp, nhưng vẫn bị lu mờ khi đứng trước Đinh Mộng Nghiên. 

Lúc trước khi Dương Quang theo đuổi Đinh Mộng Nghiên, Hạ Trí Mỹ vẫn luôn không ngừng lấy lòng Dương Quang, kết quả đúng là đã cô ta đã thành công rồi, điều này cũng nhờ vào sự trợ giúp của Đinh Mộng Nghiên. 

Nếu không phải vì Đinh Mộng Nghiên không thèm ngó ngàng gì đến Dương Quang thì anh ta sẽ không tạm thời lui về, sau đó để ý đến Hạ Trí Mỹ. 

Tuy nhiên, cũng chính vì lý do này mà cả Dương Quang và Hạ Trí Mỹ đều canh cánh trong lòng với Đinh Mộng Nghiên 

Dương Quang căm giận cô ngày đó đã phớt lờ mình, trong khi Hạ Trí Mỹ chỉ có duy nhất một chuyện là ghen tị với vẻ đẹp của Đinh Mộng Nghiên. 

Gặp lại sau nhiều năm, Hạ Trí Mỹ cố ý kéo cánh tay của Dương Quang, giọng điệu kỳ quặc nói: “Mộng Nghiên, thật là trùng hợp đó nha, vô tình gặp cậu ở đây. Sao hả, cậu cũng đến đây mua xe à?” 

“Ừm, tôi.” 

Đinh Mộng Nghiên còn chưa kịp nói xong, Giang Sách đã lên tiếng: “Đúng vậy, chúng tôi cũng tới mua xe.” 

Lúc này Hạ Trí Mỹ mới chú ý đến Giang Sách, sau khi đánh giá anh từ đầu đến chân thì mỉm cười. 

“Mộng Nghiên, vị này chắc không phải là..” 

Đinh Mộng Nghiên rất hào phóng nắm lấy cánh tay của Giang Sách: “Đúng vậy, anh ấy là ông xã của tôi, Giang Sách” 

Hạ Trí Mỹ phì cười. 

“Chậc chậc chậc, Mộng Nghiên à Mộng Nghiên, cậu thử nói coi ngày trước cậu là hoa khôi giảng đường, trong trường có bao nhiêu người đẹp trai giàu có theo đuổi hả?” 

“Kết quả cậu chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn một con dế nhũi như vậy?” 

“Quần áo của anh ta đang mặc chắc... không quá hai trăm tệ đúng chứ?” 

Dương Quang cũng cười, lắc đầu nói: “Mộng Nghiên, lúc trước cô cứ mãi từ chối tôi, tôi còn tưởng rằng bởi vì tôi không xứng với cô, có lẽ một người đàn ông tốt hơn tôi đang theo đuổi cô nữa chứ. Cuối cùng, cô lại chọn một thứ như vậy à? Xem ra không phải nguyên nhân do tôi mà do khẩu vị của cô có vấn đề nhỉ?” 

Hai người kẻ xướng người hoạ, miệt thị Đinh Mộng Nghiên bằng những lời lẽ cay độc. 

Đinh Mộng Nghiên nghiến răng, muốn phản bác nhưng cô lại không biết nói thế nào. Tuy rằng Giang sách đối xử với cô rất tốt, nhưng phải công nhận rằng anh rất nghèo. 

Một tháng lương có tảm ngàn tệ, sao có thể so sánh với gia cảnh giàu có của Dương Quang được chứ? 

Lúc này, chỉ nghe thấy Giang Sách nói bằng giọng điệu rất bình thản: “Hai người, một người là hàng hoá kém chất lượng mà Mộng Nghiên không cần một người là sản phẩm cấp thấp không thể so sánh với Mộng Nghiên 

“Hàng hoá kém chất lượng và sản phẩm cấp thấp thật xứng đôi.” 

Phì. 

Đinh Mộng Nghiên bật cười, cảm giác buồn bực vừa rồi cũng được giải tỏa. 

Cô không nhận ra Giang Sách bí ẩn như vậy nhưng khi mắng người cũng thật châm biếm. 

Đúng vậy, Dương Quang theo đuổi Đinh Mộng Nghiên và bị ruồng bỏ thì không phải chỉ là một hàng hoá kém chất lượng thôi sao? 

Hạ Trí Mỹ còn không bằng Đinh Mộng Nghiên, cô ta chỉ là sự lựa chọn sau cùng của Dương Quang, không phải sản phẩm cấp thấp thì là gì? 

Những lời nhận xét của Giang Sách thực sự khiến người ta bị tổn thương đến tận cùng luôn. 

Đọc truyện chữ Full