DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 377

 

Tôn Vĩnh Trinh vô cùng đau lòng khi chứng kiến mấy thuộc hạ của mình bỏ mạng, hắn ta liên tục than thở: “Chú em, chủ hãy nhìn chuyện tốt mà chú đã làm đi! Chỉ trong tích tắc chú đã khiến tôi tổn thất tám thuộc hạ đắc lực rồi.” 

Nhưng Tôn Tại Ngôn cười ha hả. 

“Dù sao cũng chỉ là một lũ cầm thú giết người phóng hỏa, chết rồi cũng tốt.” 

“Chú!!!” Tôn Vĩnh Trinh tức đến mức suýt hộc máu. 

Tôn Tại Ngôn cười nói: “Anh đừng lo, tôi sẽ không để bọn họ chết một cách vô ích đâu. Bây giờ Giang Sách đang bị thù hận chiếm trọn hai mắt cộng thêm một loạt trận chiến càng khiến anh ta căm hận hơn. Bây giờ ngoài việc muốn giết người ra thì anh ta sẽ vứt bỏ tất cả mọi chuyện.” 

Tôn Vĩnh Trinh cau mày: “Sau đó thì sao?” 

Tôn Tại Ngôn nhìn vào màn hình nói: “Sau đó anh ta sẽ giống như một con heo rừng đang phát điên, chỉ biết và đập loạn xạ ở khắp nơi, nhưng lại không biết cạm bẫy đã nằm ngay bên cạnh anh ta.” 

“Cạm bẫy?” Tôn Vĩnh Trinh sửng sốt: “Cạm bẫy gì? Tại sao tôi lại không biết? Chẳng phải 

chủ cần nhiều người tới bao vây giết chết anh ta à?” 

“Ha ha. 

Tôn Tại Ngôn nhìn Tôn Vĩnh Trinh như một kẻ ngốc: “Tôi không nhất thiết phải nói cho anh biết mọi thứ, bởi vì đầu óc heo của anh hoàn toàn không thể tiếp thu nhiều thông tin như vậy. Anh chỉ cần ngồi xem là được, bớt phát biểu những lời ngu xuẩn đó lại đi.” 

Dù Tôn Vĩnh Trinh tức giận đến đâu cũng không tiện nói gì nữa, mà nghiến răng nuốt giận vào bụng. 

Chỉ cần có thể trừ khử Giang Sách thì những chuyện khác đều dễ nói. 

“Để tôi xem chú lợi hại đến đâu.” 

“Nếu không trừ khử được Giang Sách để tôi xem chú giải thích với tôi thế nào?” 

Trong nhà kho. 

Tây Môn Tuấn bị dồn ép đến mức nhìn trái nhìn phải rồi thuận thế leo lên giàn giáo định bỏ chạy. 

Sao Giang Sách có thể cho anh ta cơ hội để chạy trốn cơ chứ? Chỉ trong tích tắc anh đã leo lên đuổi theo sát nút. 

Tên khốn này đã giết chết Giang Mạch, hơn nữa còn ném tro cốt đi nên hôm nay anh nhất định phải tự tay giải quyết anh ta. 

Bich! 

Tây Môn Tuấn đập đầu vào tường, trước mắt là đường cùng, phía sau là chiến thần Tu La đang đuổi theo sát nút, anh ta đã hết đường bỏ chạy rồi chỉ còn lại một con đường chết. 

Phịch, Tây Môn Tuấn quỳ thắng xuống sàn. 

Để giữ lại mạng sống, anh ta mặc kệ mặt mũi gì đó rồi liên tục cầu xin Giang Sách. 

“Giang Sách, anh đánh tối một trận là được rồi, đừng giết tôi có được không?” 

“Tôi bảo đảm sau này sẽ không đối đầu với anh nữa được chưa?” 

“Tôi cầu xin anh, tôi thật sự đã biết sai rồi.” 

“Tôi cầu xin anh có được không?” 

Lúc này mới nghĩ đến việc cầu xin, tại sao trước đó lại không làm? Lúc anh ở thế thượng phong thì muốn giết tôi, còn lúc anh yếu thế mới nhớ đến việc cầu xin, trên đời này làm gì có chuyện được lợi như vậy? 

Giang Sách vung một cánh tay, chỉ đáp lại anh ta hai chữ: Chết đi! 

Lúc Giang Sách định giết chết Tây Môn Tuấn thì trần nhà bỗng mở ra rồi một chiếc lồng sắt nặng nề rơi xuống. 

Giang Sách biết rõ tình hình không ổn nên định bỏ chạy. 

Nhưng anh lại ngạc nhiên phát hiện ra dưới chân bỗng nhô lên hai bàn tay sắt túm chặt mắt cá chân của Giang Sách. 

Trong lúc anh vùng vẫy, chiếc lồng sắt đã rơi xuống nhốt anh ở trong đó. 

Chiến thần Tu La đã trở thành con thú bị vây nhất. 

Chứng kiến cảnh tượng này, Tôn Vĩnh Trinh ở trong phòng tối nhỏ bỗng nhảy cẫng lên. 

“Tốt, tốt lắm!” 

Đọc truyện chữ Full