DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 382

 

Cô vội vàng chắp hai tay quỳ trước tượng Bồ Tát, âm thầm khấn cầu: “Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, cảm ơn ngài đã phù hộ cho chồng con bình an trở về. Sau này con nhất định sẽ dâng hương cảm tạ đại ân đại đức của ngài” 

Vừa nói, cô lại cung kính dập đầu mấy cái. 

Giang Sách cười khổ lắc đầu. 

“Mộng Nghiên, em làm gì vậy chứ?” 

Đinh Mộng Nghiên trợn mắt nhìn anh một cái: “Không được cười, nghiêm túc đi. Anh có thể bình an trở về đều là do Bồ Tát phù hộ đấy. Anh mau quỳ xuống, dập đầu với Bồ Tát.” 

Giang Sách không cưỡng được cô, không biết làm sao đành quỳ xuống, dập đầu trước Bồ 

Tát. 

Mọi thứ xong xuôi mới để cho Giang Sách ngồi trên ghế sofa. 

Anh hỏi: “Em lấy tượng phật Bồ Tát này ở đâu ra thế?” 

Đinh Mộng Nghiên nói: “Ngày hôm qua em nhìn thấy anh bực bội bỏ đi, chỉ lo rằng anh bỗng nhiên ấm đầu làm ra chuyện gì kích động. Em cũng không thể nào giúp đỡ anh việc gì, chỉ đành thỉnh một pho tượng Bồ Tát về nhà.” 

“Anh có thể đừng xem thường vị Bồ Tát này không, em phải đến miếu mời đại sư qua đây làm phép đấy.” 

“Đại sư nói rồi, chỉ cần niệm đủ chín chín tám một lần kinh Kim Cang là có thể phù hộ cho người mình yêu được bình an trở về” 

“Anh có thể về đều do Bồ Tát phù hộ đấy. Sau này anh phải siêng thắp hương, bớt ăn thịt đi có biết chưa?” 

Trái tim mềm nhũn của Giang Sách run lên một chút. 

Anh nắm lấy tay Đinh Mộng Nghiên: “Vì vậy hai ngày này em đều ở nhà niệm chín chín tám một lần kinh Kim Cang vì anh à?” 

Nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của Đinh Mộng Nghiên, trong mắt còn vương tơ máu, nghĩ cũng biết được nhất định hai ngày nay cô ngủ không ngon giấc. 

“Mộng Nghiên, thật xin lỗi vì để cho em phải lo lắng.” 

“Anh xin hứa với em từ nay về sau tuyệt đối sẽ không khiến em phải lo lắng nữa.” 

“Mộng Nghiên, anh…” 

“Anh rất nhớ em.” 

Ánh mắt hai người giao lại một chỗ, trong không khí tràn ngập hương vị tình yêu. 

Mặc dù bọn họ đã kết hôn nhiều năm nhưng thật sự ở bên cạnh nhau cũng chỉ có vài tháng này thôi. Mặc dù yêu thương lẫn nhau nhưng lớp giấy cuối cùng kia vẫn chưa hề bị đâm 

rách. 

Đinh Mộng Nghiên xấu hổ đỏ mặt quay mặt đi nói: “Ai bảo anh nhớ? Hừ, em mới niệm được bảy mươi chín lần, còn hai lần nữa chưa đọc xong, anh đừng có quấy rầy em” 

Giang Sách nhíu mày: “Anh cũng đã bình an trở lại rồi, còn niệm cái gì nữa chứ?” 

Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Cái này không được đầu, lòng phải thành thì mới linh nghiệm. Đã nói tám mươi mốt lần là phải đúng tám mươi một lần, thiếu một lần cũng không được. Nếu không lần sau Bồ Tát sẽ không phù hộ cho chúng ta nữa.” 

Cô đẩy Giang Sách: “Anh mau đi tắm đi, mùi thối trên người nồng như vậy, không tắm cho sạch sẽ thì tối nay không cho anh ngủ trên giường” 

Giang Sách mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng ngủ. 

Đặt hộp tro cốt xuống, cởi áo khoác ra. 

Giang Sách đi vào trong phòng tắm tắm rửa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Đời này kiếp này anh sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương đến Đinh Mộng Nghiên. 

Người phụ nữ này đáng giá để anh dùng cả tính mạng yêu thương cô. 

Đêm khuya, hai người nằm trên giường. 

Đinh Mộng Nghiên nằm trong lòng Giang Sách, đầu gối lên bả vai anh, mái tóc dài xõa ra phủ sau lưng. 

Hai người lẳng lặng ôm nhau. 

Bọn họ đã rất lâu không ngủ với nhau như thế này. 

Trong lòng Đinh Mộng Nghiên hơi sợ, tay đặt trên bụng Giang Sách nhéo một cái, cô muốn. 

Không đợi cô lên tiếng, giọng nói trầm thấp của Giang Sách đã vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh. 

“Mộng Nghiên, anh muốn xin em giúp một chuyện”. 

Trái tim Đinh Mộng Nghiên đập mạnh, dường như hiện tại không phải lúc làm chuyện đó, tuy rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng dâng hiến. 

Đọc truyện chữ Full