DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 389

 

Người phụ nữ và đứa bé trước mặt này rõ ràng là cái bẫy của Thạch Khoan. Bệnh tình của đứa bé này e là cũng không dễ chữa gì cho cam. 

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Tân Uẩn đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, đưa tay ra bắt mạch. 

Vừa chẩn đoán, vừa hỏi thăm người phụ nữ về tình trạng của đứa bé, đã ăn gì, đã làm gì, có đi qua chỗ nào không sạch sẽ không. 

Đáp án của người phụ nữ về cơ bản chẳng có tí giá trị nào. 

Bệnh này khó chữa. 

Sau một hồi chẩn đoán, lông mày của Tân Uẩn nhíu chặt, cô ấy nhìn chăm chú đứa trẻ trên giường một hồi lâu. 

Người phụ nữ lại hỏi: “Bác sĩ Tân, con trai tôi nó sao rồi?” 

Tân Uẩn không nói gì. 

Sau một hồi trầm mặc, cô ấy lắc đầu nói: “Tôi không có cách nào.” 

Âm! 

Đám đông xôn xao. 

Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khó tin, ngay cả bác sĩ chuyên về nội khoa, chủ nhân nhà họ Tân còn không chữa được thì đứa trẻ này e là hết cứu nổi rồi. 

Đồng thời ánh mắt của mọi người nhìn Tân Uẩn cũng lộ ra sự khinh thường. 

Nữ Hoa Đà cái khỉ khổ gì chứ, chả phải cũng chỉ tầm tầm như bọn họ, bó tay chịu trói thôi sao? 

Danh tiếng vang dội như thế nhưng cũng chẳng thấy có tài phép gì hơn người, xem ra ấy à, người ta chắc cũng là bị vẻ ngoài của cô ta lừa bịp thôi, không thể nhìn vào đó mà phân tích khách quan thực lực của cô ta được. 

Không ít người cũng bắt đầu ì xèo. 

“Chậc chậc, không phải y thuật nhà họ Tân tuyệt thể vô song à? Sao thế, ngay cả bệnh của một đứa bé cũng không chữa được à?” 

“Không chữa được thì cũng thôi, nhưng đằng này đến cả bệnh gì cũng không nói được. Theo tôi ấy à, nhà họ Tân cũng chỉ tầm tầm thôi.” 

“Chẳng trách cái ghế của ông cụ Long lại từ nhà họ Tân giao cho nhà họ Thạch. Lúc trước tôi còn thắc mắc nhưng hôm nay xem biểu hiện của nhà họ Tân, thôi tôi cũng coi như hiểu là vì sao rồi.” 

Có câu thành ngữ gì nhỉ? À, hữu danh vô thực!” 

Đối diện với sự châm biếm của đám đông, Tân Uẩn không phản ứng gì nhưng từ sườn mặt của cô ấy có thể nhận ra cô ấy để ý đến mức nào. 

Một cô gái lạnh lùng lại cần thể diện như cô ấy sao có thể chịu được những lời cười nhạo 

như vậy chứ? 

Không chỉ có cô ấy mà ngay cả nhà họ Tân sau lưng cô ấy cũng trở thành đối tượng cười nhạo của đám người. 

Trong lòng Tân Uẩn như rỉ máu. 

Khuôn mặt Thạch Khoan lộ ra nụ cười đắc ý, đây chính là kết quả mà ông ta muốn có được. 

Giày xéo đi, giày xéo mạnh vào! 

Vừa nãy nâng lên cao bao nhiêu, bây giờ ngã đau bấy nhiêu. 

Trong lòng Thạch Khoan vui như nở hoa, nhà họ Tân từ hôm nay trở đi sẽ trở thành trò cười, từ nay trở đi, người ta sẽ chỉ nhớ tới y thuật của nhà họ Thạch cao minh đến mức nào. 

Còn nhà họ Tân chỉ là một trò cười thôi. 

Tân Uẩn cực kỳ rầu rĩ đi ra khỏi đám đông, đứng bên cạnh Giang Sách, cơ thể run lên nhè nhę. 

Giang Sách dùng giọng điệu bình thản hỏi cô ấy: “Không nhìn ra được một chút dấu hiệu nào à?” 

“Với khả năng của cô, chuyện này là không thể.” 

Tân Uẩn lẳng lặng nhìn về phía đứa bé trên giường bệnh, khẽ nói: “Không nhìn ra được dấu hiệu gì, vì không có bệnh trạng” 

“Gì cơ?” 

“Đứa bé kia chẳng có bệnh gì cả!” 

Lời của Tân Uẩn suýt chút nữa đã khiến Giang Sách phải bật cười thành tiếng, chẳng trách Tân Uẩn không nhìn ra được bệnh trạng, hóa ra đứa trẻ này vốn không bị bệnh. 

không bị bệnh nhưng lại giả vờ là có bệnh thì chữa kiểu gì? 

Cũng giống việc bạn cố đánh thức một người đang giả vờ ngủ, bạn cũng không thể trị khỏi bệnh cho một người vốn không hề bị bệnh. 

Đọc truyện chữ Full