DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 397

 

Mọi người lập tức trở nên yên lặng. 

Bọn họ nhìn Giang Sách với vô vàn những biểu cảm, cảm xúc khác nhau: cười khổ, phẫn nộ, bất lực, cao hứng, bái phục, khinh bỉ. Những cảm xúc đó được bộc lộ hết trên khuôn mặt của họ. 

Ai mà tin được lời Giang Sách nói chứ. 

Vì rõ ràng anh là người châm cứu mà anh có thể quên ư? 

Đến kẻ ngốc cũng biết Giang Sách đang tương kế tựu kế, cố tình châm cứu rồi tính toán giờ cho đứa bé kia ngủ, ụp cái nồi đó cho Thạch Văn Bỉnh, tạo nên sự khủng hoảng về lòng tin của người phụ nữ kia đối với anh ta. 

Chuyện bọn họ làm vốn đã không phải chuyện gì sạch sẽ, minh bạch nên hai bên khó tránh khỏi việc nghi kỵ lẫn nhau. 

Vừa bị Giang Sách dùng kể ly gián, bọn họ đã lập tức trở mặt thành thù, công kích lẫn nhau, hại người mà cũng tự hại mình. 

Thạch Văn Bỉnh tức đến nỗi cả người cũng run lên. 

Anh ta thở hổn hển, chỉ vào Giang Sách nói: “Anh, anh, anh, anh được lắm Giang Sách, anh cố ý dùng đứa bé này làm mồi nhử để tính kế chúng tôi?” 

Giang Sách dang hai tay ra, tỏ ra vô tội, nói: “Tôi là một bác sĩ, làm sao tôi có thể lấy bệnh nhận ra làm mồi nhử được. Tôi thật sự chỉ có ý tốt châm cứu cho đứa trẻ để nó nghỉ ngơi một lúc. Chỉ là lúc đó đồng người ồn ào nên nhất thời quên mất thôi.” 

Tất nhiên là không có ai tin lời Giang Sách nói. 

Nhưng bọn họ cũng không thể nói được gì. 

Giang Sách có làm chuyện gì quá đáng không? 

Không hề. 

Anh chỉ “tốt bụng” khiến đứa bé đó ngủ mê man, chỉ là thời gian ngủ không đúng lắm mới khiến bố con nhà họ Thạch và người phụ nữ kia xảy ra xung đột. 

Cũng phải trách y thuật của bố con nhà họ Thạch không đủ cao siêu, không thể nhìn ra mánh khóe của Giang Sách. 

Thực ra, đừng nói là bố con nhà họ Thạch, cho dù tất cả các bác sĩ đang có mặt ở đó bao gồm Tân Uẩn cũng không thể tìm ra nguyên nhân. 

Bởi vì Giang Sách đã dùng một phương pháp châm cứu đặc biệt được ghi chép trong cuốn “Bát quái khí châm” Ngoài anh ra, thật sự không có người thứ hai có thể nhìn ra được gì. 

Một cơn gió lạnh thổi tới, Thạch Khoan, Thạch Văn Bình và cả người phụ nữ kia đều cảm thấy ớn lạnh. 

Ba người bọn họ đã tính toán xong xuôi, muốn cùng đối phó Tân Uẩn. 

Bố con nhà họ Thạch sẽ có được danh tiếng tốt, người phụ nữ kia thì nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh, hai bên cùng có lợi. 

Nhưng cuối cùng họ lại tự cắn xé lẫn nhau vì kế phản gián của Giang Sách, ba người họ đều đã thân bại danh liệt, sau này không dám ngẩng mặt làm người nữa. 

Đây gọi là: tâm địa xấu xa hai người sẽ nhận lại kết cục xấu. 

Thạch Văn Bình chỉ vào người phụ nữ kia, gào lên: “Đồ ngu ngốc có tầm nhìn hạn hẹp nhà cô, tôi đã bảo cô là đừng nôn nóng, chuyện này cứ từ từ giải quyết mà cô cứ khăng khăng đòi làm ầmĩ lên cơ. Bây giờ thì hay rồi, chúng ta đều chẳng thu được lợi ích gì.” 

Người phụ nữ đó cúi đầu, cũng không biết nên nói gì. 

Giang Sách nhún vai nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi thấy hơi buồn ngủ rồi, tôi quay về nghỉ ngơi trước đây, sau này mọi người có duyên sẽ gặp lại” 

Anh bước đến bên cạnh Tân Uẩn, mỉm cười nói: “Thế nào?” 

Tân Uẩn vốn muốn tỏ ra lạnh lùng một chút, nhưng cuối cùng lại không khỏi bật cười. 

Nỗi bực tức của ngày hôm nay cuối cùng cũng có chỗ trút ra, quá thoải mái. 

Bao nhiêu năm qua, nhà họ Tân đã phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, họ luôn bị nhà họ Thạch ức hiếp. Hôm nay nhà họ Thạch bày ra một bàn tiệc “Hồng Môn yến”, nhà họ Tần suýt chút nữa đã thân bại danh liệt, cũng suýt chút nữa đã bị hủy hoại hết tất cả. 

May mà có Giang Sách. 

Người đàn ông này, luận về mưu trí hay bản lĩnh hay y thuật, anh đều thể hiện được hết trong tối ngày hôm nay. 

Phụ nữ sẽ đem lòng yêu mến người mà mình sùng bái. 

Huống hồ, đêm nay Giang Sách còn “anh hùng cứu mỹ nhân”? 

Tân Uẩn vốn đã có thiện cảm với Giang Sách, trải qua sự việc tối hôm nay, trái tim của cô ấy đã hoàn toàn bị Giang Sách khóa chặt, không bao giờ có thể động lòng với những người đàn ông khác nữa. 

Đọc truyện chữ Full