DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 405

Video tuyên truyền đã thay đổi.

 

Quan Chí Toàn xem đoạn video tuyên truyền về việc phá dỡ và di dời đi nơi khác, càng xem càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 

Làm thế nào mà các dự án của cục xây dựng thành phố lại được tổng phụ trách truyền phát tin chứ?

 

Mọi người trong phòng đều là người thông minh, tuy rằng không ai nói ra, nhưng trong lòng đều đã đoán được.

 

Tất cả họ đều đến từ tiểu khu Đế Hào, trong phòng lại có các video tuyên truyền về việc phá dỡ và di dời đi nơi khác, ngay cả những kẻ ngu ngốc cũng có thể hiểu được ý đồ của nó, huống chi đám người tinh hoa này.

 

Mọi người đều nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

 

Đều không nói rõ được.

 

Một đám cắm cúi uống trà, ăn cơm, nhưng thật ra trong lòng cũng biết kế tiếp nên làm như thế nào.

 

Đã một giờ trôi qua, mỗi lần hỏi lễ tân đều nhận được câu trả lời giống nhau, tổng phụ trách không có ở đây, nếu họ cảm thấy đã ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ thì có thể rời đi bất cứ lúc

 

nào.

 

Lại đợi thêm một giờ nữa.

 

Tình hình không có gì thay đổi.

 

Xem ra đúng là tổng phụ trách không có ý định muốn gặp họ.

 

Mà họ lại biết rõ mục đích của tổng phụ trách.

 

Cho nên…

 

Một vị lãnh đạo thành phố đứng lên: “Mọi người, tôi còn có chuyện phải giải quyết, mọi người cứ từ từ ăn.”

 

Ông ta đứng dậy và rời khỏi phòng.

 

Những người khác thấy vậy thì không ở lại nữa mà họ lần lượt rời khỏi khu vực ăn uống.

 

Quan Chí Toàn là người thận trọng nhất, cho đến khi tất cả mọi người rời đi, ông ta vẫn ở lại đợi thêm nửa giờ nữa rồi mới đứng dậy rời đi.

 

Trên tầng mười sáu, trước khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.

 

Giang Sách chắp tay sau lưng nhìn những chiếc xe rời khỏi bãi đậu với nụ cười mãn nguyện.

 

Mộc Dương Nhất hỏi: “Lão đại, tại sao anh không giải thích rõ với họ?”

 

Giang Sách mỉm cười.

 

“Không phải chuyện gì cũng đều phải giải thích rõ đâu.”

 

“Có đôi khi không nói lại còn có ích hơn là nói.”

 

“Nếu nói ra, chính là lạm dụng quyền lực bắt bọn họ phục tùng theo. Nếu không nói, bọn họ chỉ có thể đoán anh muốn làm gì, đoán càng nhiều càng làm được nhiều.”

 

Đây là chiến tranh tâm lý.

 

Tất nhiên, với thân phận và địa vị của Giang Sách, ngay từ đầu, trận chiến này đã biết trước kết quả.

 

Đây chỉ là cách mà Giang Sách lựa chọn để đạt tới kết quả mà thôi.

 

Người cuối cùng ra ngoài là Quan Chí Toàn.

 

Sau khi anh ta lên xe thì không quay lại công ty mà đi thẳng đến ngôi nhà cũ ở tiểu khu Đế Hào.

 

Cả nhà ai cũng thắc mắc, sao hôm nay ông ta lại về sớm vậy?

 

Quan Chí Toàn chỉ trả lời bốn chữ: “Lập tức chuyển nhà”

 

Mọi người chẳng ai hiểu gì cả nhưng chủ nhà đã nói thì sao có thể phản kháng chứ? Mọi người vội vàng ba chân bốn cẳng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị chuyển đi.

 

Một người có thân phận như Quan Chí Toàn cũng có vài khu biệt thự ở khu Giang Nam.

 

Lại nói tiếp, thật ra căn biệt thự ở tiểu khu Đế Hào không được tính là rất tốt, cùng lắm là trung bình, chẳng qua là do ông ta đã sống ở đây từ nhỏ nên có tình cảm, vì thế vẫn sống ở đây.

 

Vợ con ông ta đã muốn dọn ra ngoài từ lâu.

 

Sau khi kết thúc công việc, Quan Chí Toàn sắp xếp người của mình thu dọn đồ đạc từng xe từng xe một, cứ thế, trong vòng ba ngày, toàn bộ biệt thự đã vườn không nhà trống.

 

Nhìn biệt thự đã được chuyển đi sạch sẽ mà trong lòng Quan Chí Toàn thầm cầu nguyện: Hy vọng lần này, mình không hiểu sai ý của tổng phụ trách.

 

Màn đêm lại buông xuống.

 

Hôm nay, Đinh Mộng Nghiên không về muộn mà về nhà sớm.

 

Hôm nay Đinh Trọng không yêu cầu cô làm thêm giờ, ông ta còn đặc biệt yêu cầu cô nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị phát huy thật tốt vào ngày mai.

 

Phát huy thật tốt?

 

Ha ha.

 

Đinh Mộng Nghiên cảm thấy chua xót trong lòng, càng gần đến thời gian đó, cô càng lo lắng, ngoại trừ thời điểm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cảm giác này đã lâu không cảm nhận lại được.

 

Cô bỗng có cảm giác như được trở lại thời đi học.

 

Giang Sách về sớm hơn, còn chuẩn bị một bàn ăn gồm cả thịt, rượu rau, còn tự tay nấu món sườn heo hấp yêu thích của Đinh Mộng Nghiên.

 

“Mộng Nghiên, mau tới ăn đi, để bổ sung năng lượng thật tốt cho buổi thể hiện ngày mai của em.”

Đinh Mộng Nghiên lắc đầu cười gượng gạo, đứng

dậy ngôi vào bàn, cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng, chậm rãi nhai.

“ôi, ngon quá.”

Giang Sách lặng lẽ ngôi bên cạnh, nhin Đinh Mộng Nghiên ăn.

“Anh nhìn em làm gì chứ?”

“Anh thích nhìn em.”

Đọc truyện chữ Full