DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 427

 

“Anh lại muốn làm gì nữa?”, Chúc Minh hỏi. 

Chỉ thấy Giang Sách đút tay vào áo, sau đó nhờ người khác thảo một sợi dây giày ra buộc chặt ống tay áo lại, thế thì Giang Sách biến thành “kẻ một tay”. 

Anh nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.” 

“Hửm?” 

Chúc Minh khó hiểu: “Ý anh là sao? Sao lại đua với tôi trong trạng thái này?” 

Giang Sách gật đầu: “Kĩ thuật lái xe của anh quá tồi, nếu dùng hai tay để đua với anh thì tôi thắng dễ quá. Vậy nên chấp anh một tay đó, để cho công bằng.” 

Không một ai nói được gì. 

Giang Sách, là một người mới, một người mới chuyển nghề từ bác sĩ sang, thế này thì không phải quá điên cuồng rồi ư. 

Đối diện là tay đua F1 chuyên nghiệp có kĩ thuật lái xe siêu mạnh, hạng nhì của đội xe Lamborghini, sự tồn tại đáng sợ đến cả Dương Tuấn Thiên cũng chào thua trong chốc lát. 

Thế mà Giang Sách chỉ dùng một tay để đua? 

Khinh thường ai thể? 

Đừng nói là đua một tay, người bình thường muốn lái xe ổn định bằng một tay cũng khó mà làm được. 

Độ khó quá cao! 

Đối diện với sự thách thức này, trên mặt Chúc Minh lộ ra vẻ phẫn nộ: “Giang Sách, anh đừng có khinh người quá đáng?” 

Giang Sách lại bình tĩnh: “Muốn tôi không khinh anh thì lấy thực lực ra mà nói chuyện.” 

“Được, hôm nay ông sẽ cho mày biết thế nào là thực lực chân chính!” 

Chúc Minh cũng không giấu nghề nữa, hôm nay phải dùng hết sức mới được, đánh cho cái tên Giang Sách này phải bò rạp mới thỏa cơn giận trong lòng mình. 

Dám dùng một cánh tay để thi đấu, haha, phải cho tên ảo tưởng này biết chút lễ độ rồi. 

Sau đó hai người lần lượt lên xe, 

Khi hai chiếc xe dừng lại trước vạch xuất phát, mọi người lại bất ngờ thêm lần nữa. 

Chúc Minh vẫn lái chiếc Lamborghini yêu dấu của mình, tính năng xa là đỉnh nhất khỏi bàn cãi, là món đồ sở hữu kĩ thuật khoa học tiên tiến nhất. 

Thế nhưng Giang Sách lại lái chiếc Ferrari 458. 

Một sản phẩm của mấy năm về trước, gần như sắp bị đào thải khỏi thị 

trường. 

Nếu là người thường thì lái 458 sẽ ngầu lắm, nhưng với tay đua chuyên nghiệp mà nói thì tính năng chiếc xe này không còn đuổi kịp nhu cầu của họ nữa. 

Lái loại xe này thì từ lúc bắt đầu đã thua trắng. 

Dương Tuấn Thiên nóng vội gào lên: “Giang Sách, đầu óc anh có vấn đề à? Mau xuống khỏi chiếc xe ông già đó đi, dùng chiếc Ferrari mới nhất của tôi đây này! Cả chỗ này chỉ có xe tôi mới có tính năng mạnh tương đương với xe của Chúc Minh.” 

Giang Sách cười lắc đầu: “Không cần.” 

Mọi người đều ngơ ngác. 

Đầu óc Giang Sách có vấn đề à? 

Dương Tuấn Thiên hỏi: “Tại sao? Anh lái chiếc xe cũ này thì có gì hay đâu?” 

Giang Sách nói: “Đội trưởng, chuyện anh vừa dạy tôi mới đó mà anh lại quên rồi sao?” 

“Tay đua chúng ta so kĩ thuật chứ không so tính năng xe. Nếu lái xe có tính năng tốt mãi thì sẽ ỷ lại vào chúng, một khi quen rồi thì rất khó sửa.” 

“Vậy nên tôi mới lái chiếc có tính năng thấp hơn một chút, thế thì mới thể 

hiện được hết kĩ năng của tôi.” 

Dương Tuấn Thiên dở khóc dở cười. 

Anh ta thật muốn bổ đầu Giang Sách ra xem thử bên trong đó có phải toàn nước hay không? 

Anh ta vì không muốn để Giang Sách lái xe tốt nên mới nói bừa, sao Giang Sách lại tin được? 

Đọc truyện chữ Full